Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 382 : Dụ dỗ

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Triệu Nhị gia cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn Chưởng quầy: "Ngươi biến ta thành người gì rồi?"



Hắn là cháu của Hoàng hậu, chẳng lẽ lại bị những thứ đó mê hoặc sao?



Triệu Nhị gia nhìn Chưởng quầy: "Rốt cuộc là ai sắp đặt?"



Chưởng quầy vẻ mặt đau khổ: "Tiểu nhân thật sự không biết, chỉ biết vị đó dặn dò là chỉ cần phục vụ Nhị gia dùng bữa, làm Nhị gia vui vẻ thì sẽ thưởng thêm tiền, vị đó đã bao hết tửu lầu của tiểu nhân, chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, dùng hết năm trăm lượng bạc, chỉ cần Nhị gia ở đây dùng bữa, sẽ cho tiểu nhân thêm năm trăm lượng, nếu Nhị gia vui sẽ thưởng một ngàn lượng."



Chưởng quầy nhìn Triệu Nhị gia giống như đang nhìn một vị thần tài sống.



Đây là cơ hội ngàn năm khó gặp, phục vụ tốt một người liền được thưởng rất nhiều tiền.



Triệu Nhị gia không khỏi kinh ngạc, hắn nhìn Chưởng quầy: "Ngươi có biết là ai không?"



Chưởng quầy cười nói: "Ngài nhất định là hoàng thân quốc thích, còn không cũng là quan lớn, ngài muốn đi kinh đô phải không? Đến kinh đô nhất định phải đi qua chỗ chúng ta."



"Sau khi ngài đến kinh đô, nhất định sẽ quyền cao hơn người." Trong mắt Chưởng quầy như đang nở hoa.



Được an bày chiêu đãi thế này còn không phải quyền cao hơn người sao?



Triệu Nhị gia nheo mắt, Hoàng hậu nương nương đặc biệt viết thư cho phụ thân, chuyện hắn làm lần này nhất định không được sai sót, vì thế hắn không thể để chút lợi ích cỏn con này làm mình dao động.



Triệu Nhị gia ngẩng đầu dặn dò Quản gia: "Tiếp tục đi."



Tiếp tục đi, không dừng lại ăn cơm sao?



Trên mặt Chưởng quầy đột nhiên xuất hiện vẻ đau đớn, thần tài của hắn sao lại bỏ đi như vậy.



"Ngài tấm lòng nhân từ," Chưởng quầy không nhịn được quỳ xuống đất, "Tất cả chúng ta đều nhờ cả vào ngài."



Nhìn thấy dáng vẻ cầu xin của đám người này, Triệu Nhị gia trong lòng tràn ngập niềm hân hoan, đây chính là mùi vị của kẻ nắm quyền, sau khi Thái tử bị nước Kim bắt đi, Hoàng hậu liền trở thành niềm hi vọng của tất cả mọi người.



Địa vị của hắn cũng từng bước tăng lên.




"Tuy bây giờ đã khác, nhưng cũng không dễ dàng gì."



Triệu Nhị gia cười lạnh, hắn không sợ, hắn ở Bá Châu từng luyện qua bản lĩnh thẩm vấn người khác, nếu không phải cô mẫu không cho hắn đến kinh thành, hắn đã sớm muốn cùng Hoàng Thành Ti đấu một trận, xem thủ đoạn thấm vấn phạm nhân của ai cao minh hơn.



"Thời của Thẩm Xương Cát đã qua rồi," Trong mắt Triệu Nhị gia lộ ra vẻ hung ác, "Ngươi tin không, trong đại lao Bá Châu… ta muốn nó đen thì nó sẽ đen… muốn nó trắng thì nó sẽ trắng."



Bùi Khởi Đường đương nhiên tin.



Trong thời khắc quan trọng, Hoàng hậu nương nương muốn thể hiện uy phong của một quốc mẫu, vụ án Huệ vương mưu phản, Khánh vương mưu phản Triệu gia đều tham gia vào, vì triều đình mà thẩm tra ra không ít "phản tặc".



Thẩm Xương Cát chết trong Hoàng Thành Ti, Triệu gia liền lợi dụng cơ hội giành lấy công lao này, nhân tiện thu phục Ninh Vương phi bán mạng cho họ.



Bùi Khởi Đường cười mỉm: "Triệu huynh ở Bá Châu lợi hại như vậy, nhưng ở kinh đô không ai biết."



Triệu Nhị gia thành khẩn thề, "Toàn thể Đại Tề sẽ nhanh chóng biết Triệu Nhị gia ta là ai."



Bùi Khởi Đường đột nhiên đứng dậy, bất ngờ làm Triệu Nhi Gia sợ hết hồn.



"Nói như vậy, Triệu huynh muốn đến kinh đô càng nhanh càng tốt," Bùi Khởi Đường quay đầu lại nói, "Huynh nên biết là hiện nay hình bộ, Đại Lý Tự đã thẩm vấn qua một lần, đã có chút manh mối. Ai cũng biết đây là cơ hội lập công hiếm có, lỡ có người nhanh chân đến trước..."



Triệu Nhị gia ngước đôi mắt đầy tia máu đỏ, đúng vậy, nếu có người lập công trước hắn: "Nhưng… ta vẫn còn chưa đến kinh thành nữa."



"Ta giúp Triệu huynh một tay thì sao?" Bùi Khởi Đường quay đầu lại, "Triệu huynh không cần cưỡi ngựa về kinh, chỉ cần đi cùng thuyền của ta vừa thoải mái lại có thể mau chóng đến kinh thành, sau khi đến đó, Triệu huynh lập tức đến Hoàng Thành Ti, cho mọi người trở tay không kịp."



Mắt Triệu Nhi Gia lập tức sáng lên, thế này là tốt nhất: "Nếu Bùi huynh muốn giúp đỡ, sau này huynh đệ lập đại công, nhất định sẽ không quên Bùi huynh."



"Không thể chậm trễ," Bùi Khởi Đường nói, "Bây giờ chúng ta khởi hành ngay."



Đi.



Triệu Nhị lắc lư đứng dậy: "Được, bây giờ đi."