Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 383 : Thời khắc đã đến

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Mấy chiếc xe ngựa dừng trước cửa tửu lầu, Triệu Nhị gia được dìu lên xe.



Xe ngựa bắt đầu chạy, Triệu Nhị gia ngồi dựa vào gối ăn quýt, vị chua chua ngọt ngọt vào đến miệng, hắn lập tức cảm nhận được một cảm giác sảng khoái xưa nay chưa từng có.



Bùi Khởi Đường quả là người tốt, đáng để kết giao.



Sau khi xe ngựa rời khỏi, Chưởng quầy bước vào cửa, dặn dò hầu bàn: "Đóng cửa, tất cả về hết đi, hôm nay đến đây thôi."



Chỉ trong chớp mắt, mọi người đều đã đi khỏi.



Chưởng quầy về phòng rửa mặt, lộ ra dung mạo của Chu Thăng, Chu Thăng ném chiếc khăn trong tay xuống, thay y phục xong thì chuẩn bị trở về, Bùi Tướng quân đã chuẩn bị cho hắn một chiếc thuyền, hắn muốn nhanh chóng trở về kinh đô để báo tin cho Đại tiểu thư để tiểu thư và lão gia có thể sắp xếp mọi chuyện.



Trong thành lại yên tĩnh, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.







Hoàng hậu vẫn chưa nhận được tin của Triệu Nhị, không khỏi có chút lo lắng.



Bà ta phái người đi nhắc nhở Triệu Nhị, trên đường đi không được để xảy ra sai sót, càng không được tin tưởng người ngoài, đặc biệt là người của Cố gia và Bùi gia.



"Nương nương an tâm, tin tức nhất định sẽ được truyền đến, bọn họ đang men theo đường lớn đi tiếp đón Nhị gia, sẽ không xảy ra sai sót.



Triệu Nhị sẽ không tự nhiên thay đổi đường đi, dĩ nhiên sẽ không có vấn đề gì.



Hoàng hậu nằm trên giường để hạ nhân hầu hạ: "Cố gia vẫn không có động tĩnh gì sao?"



Nữ quan nói: "Vẫn như bình thường, Cố Đại tiểu thư có đến Thư Vương phủ vài lần, có lẽ là đến dạy cho hai vị Quận chúa tiếng Tây Hạ."



Hoàng hậu uống một ngụm nước.



Điều đáng buồn của một người chính là đây, sắp gặp nguy hiểm mà bọn họ vẫn không hề hay biết, đến lúc đó chỉ cảm thấy như đất trời sụp đổ.



Ngoài hoang mang, lúng túng thì chẳng biết cần phải làm gì.



Đến lúc đó Cố gia sẽ biết được sức mạnh của vương quyền, sau khi trả giá mới chịu cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần.



Bà ta là Hoàng hậu của Đại Tề, đây là uy nghi mà bà ta nên có.
Tả Thừa Ân định đứng dậy đi xem cho rõ, nhưng bàn chân lắc lư, toàn thân như đang đứng trên thuyền, ánh mắt Tả Thừa Ân lại nhìn lên giường.



"Đi theo hắn, để hắn đi… mau đi đi…" Tả Thừa Ân lẩm bẩm một câu rồi lại nhắm mắt.



...



Triệu Nhị lòng đầy hân hoan đứng trước mặt Đường Bân.



Mọi chuyện thật thuận lợi.



Hắn ngồi thuyền của Bùi Khởi Đường đến Kinh thành thay vì đi xe ngựa, sớm hơn dự kiến hai ngày. Hắn một khắc cũng không nghỉ ngơi, lập tức đến Hoàng Thành Ti.



Ngày mai, tất cả mọi người sẽ ngạc nhiên vì sự có mặt của hắn, hắn dường như có thể tưởng tượng ra cảnh đó.



"Đường Bân," Triệu Nhị chớp mắt, ngẩng đầu đứng ở đó, giống như một vị phật có thể nhìn thấu sinh tử của con người, "Ngươi có biết ta là ai không?"



Đường Bân lắc đầu.



Triệu Nhị nói: "Ta là người duy nhất có thể giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện, ta có thể đảm bảo toàn bộ người nhà ngươi sẽ bình yên vô sự, nhưng ngươi phải làm theo cách ta nói."



Đường Bân ngạc nhiên nói: "Ngươi... người là…."



Triệu Nhị giơ lệnh bài lên, Đường Bân nhìn thấy "Khôn Ninh Cung".



Là Hoàng hậu.



Triệu Nhị nhìn ánh mắt sáng lên của Đường Bân, sau đó lại trở nên xám xịt, bên trong đầy sự hi vọng những cũng đầy vẻ xót xa, không ai muốn chết ở đây, nhưng nếu khai ra, gánh hết tội danh, có thể khiến người nhà an toàn, vậy cũng xứng đáng.



Đường Bân nắm chặt bàn tay, đây là kết quả mà hắn luôn chờ đợi, hắn luôn im lặng không nói gì chính là vì muốn đợi tia hi vọng cuối cùng này.



"Đến rồi."



Đúng lúc này, Đường Bân và Triệu Nhị nghe thấy một giọng nói rõ ràng.



Đến rồi, cái gì đến rồi?