Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 398 : Buông

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Từ Cẩn Du lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"



Người làm thấp giọng nói: "Là lão thái thái... Có thể sẽ trục xuất Tam lão gia khỏi gia môn, Đại lão gia về nhà chủ trì đại cục, kết quả... bị lão thái thái đánh. "



Phụ thân bị tổ mẫu đánh.



Từ Cẩn Du mí mắt nhảy loạn: "Chúng ta mau trở về nhìn xem." Nàng đã sớm tính toán xong, sớm ngày mai lại hồi cung hầu hạ Thái hậu, đêm nay phải đi về đem tất cả mọi chuyện làm rõ ràng.



Từ Cẩn Du phân phó hạ nhân: "Đánh xe nhanh lên, không cần trì hoãn."



Xe ngựa Từ gia vội vội vàng vàng chạy đi.



...



Lục Anh mơ mơ màng màng mở to mắt, Trình Di lập tức đi lên: "Tam gia ngài cuối cùng tỉnh lại." Nói xong ánh mắt hơi hơi hồng.



Lục Anh gật gật đầu, cẩn thận nghĩ chuyện mấy ngày nay trải qua: "Ta là như thế nào trở về? Có nộp bài thi hay không."



"Nộp, nộp," Trình Di liên tục nói, "Ngài là nộp bài thi, đợi trường thi mở cửa, đi ra mới té xỉu."



Trình Di nhớ tới chuyện này như cũ kinh hồn chưa định, lúc ấy Tam gia sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tán loạn, ho khan hai tiếng liền gục xuống. Hắn cách Tam gia còn có một đoạn, vậy mà chỉ có trơ mắt nhìn lại không chen lên được. May mắn có Từ Sĩ Nguyên đại nhân ra lệnh cho người làm đẩy ra đám người, bọn họ lúc này mới đem Tam gia nâng ra được.



Từ đại nhân đem Tam gia về nhà, lại mời tới Ngự y của Thái Y Viện tới xem bệnh cho Tam gia, dùng vài ngày thuốc, Tam gia mới thấy chuyển biến tốt đẹp.



Lục Anh chống đỡ thân thể phải ngồi xuống, Trình Di vội hỏi: "Tam gia, ngài trên người còn nóng, hãy nằm xuống đi."



Lục Anh chỉ cảm thấy trước ngực giống như bị đè ép một tảng đá, thở một ngụm liền như kim đâm đau đớn, trên trán cũng thấm ra mồ hôi: "Khi nào thì đề bảng?"



"Hai ngày nữa, " Trình Di nói, "Từ đại nhân cố ý nói, dự thi ân khoa ít người, bảng sẽ đề sớm hơn."



Lục Anh nghe được lời này gật gật đầu, làm cho Trình Di hầu hạ uống hai miếng nước mới nói: "Còn có người khác lại đây không?"
Lục Anh nhớ tới vài năm trước Lục, Cố hai nhà quan hệ tốt, hắn còn cùng Cố lão thái thái đi chùa vì Lang Hoa cầu phúc, Cố lão thái thái nhìn thấy miếu nguyệt lão còn rất có thâm ý nhìn hắn một mắt.



Trong nháy mắt, sự thân thiết này giống như đều cách hắn xa như vậy.



"Lục Tam gia, mời ngài vào đi!" Tiêu ma ma tiến lên nói, "Tiểu thư chúng ta ở phía sau viện chờ ngài."



Lục Anh gật gật đầu, Trình Di bước lên phía trước nâng tay Lục Anh, hắn lại lắc đầu kiên trì tự mình đi vào. Lang Hoa chịu gặp hắn, trong lòng chắc đã có đáp án, hắn không thể ở loại thời điểm này biểu hiện yếu đuối như vậy.



Cố gia giống như ngày thường, tất cả mọi chuyện đều tiến hành đâu vào đấy, giống như chuyện gì cũng không có mang đến ảnh hưởng cho bọn họ.



Nhìn Cố gia giống như là đang nhìn Lang Hoa.



Từ lúc Lang Hoa chưởng gia, Cố gia giống như là một thế gia danh môn, bỗng nhiên có loại nội tình như vậy.



Đây là sự lợi hại của Cố Lang Hoa.



Nàng có thể khiến cho Cố gia bị tàn phá trở nên phồn hoa.



Tiêu ma ma đẩy cửa ra, Lục Anh vén lên áo choàng rồi đi vào.



Lang Hoa an vị ở trên chiếc ghế gỗ cây tử đàn, nghe được thanh âm liền ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng như cũ trong suốt, thoạt nhìn cùng bình thường không có gì bất đồng.



Chỉ là thiếu đi vẻ mặt bối rối, mê man như sương như khói.



Đó là bởi vì hiện giờ nàng đã buông xuống sao? Buông xuống hắn cùng hôn sự này.



Lục Anh trong lòng đau ê ẩm, cảm giác chua xót tràn ngập thân thể hắn, hắn nhịn không được đứng dậy, gập người lại.



Hắn bỗng nhiên hiểu được, hắn kỳ thật thích Cố Lang Hoa.