Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 399 : Chân tâm không thể giao phó
Ngày đăng: 11:04 30/04/20
Lục Anh ngồi xuống, không vội vã mở miệng nói chuyện, mà lẳng lặng ngồi ở ghế trên, nhìn Lang Hoa.
Sau khi Lang Hoa trị hết bệnh đậu mùa, lúc hắn ở Cố gia gặp nàng, liền cảm thấy nàng không giống trước kia.
Khi đó ở trong lòng hắn, nếu có không giống cũng chẳng qua chỉ là một cọc hôn sự thôi.
Hắn rất sớm đã học được cách bảo hộ chính mình, không trả giá thiệt tình, vĩnh viễn sẽ không bị lạc. Như vậy hắn sẽ không khổ sở, sẽ không bi thương.
Cho nên, hắn dựa theo hắn mưu hoa nhiều năm như vậy, được trưởng bối trong tộc yêu thích, cầu được thư tiến cử trong tộc, bái Minh Tiến sĩ làm thầy, thông qua cuộc thi thư viện, lấy được danh ngạch ân khoa, đến phủ Thái Nguyên nổi danh rồi tới trong kinh.
Đi từng bước một đều là dựa theo an bài của hắn tiến hành.
Duy nhất khác biệt chính là Cố Lang Hoa.
Nghĩ đến đây, Lục Anh liền cảm thấy có một loại thống khổ khiến hắn hít thở không thông.
Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ bởi vậy mà thương tâm.
Lúc Di nương đi rồi, hắn liền hiểu mình sẽ không bao giờ bởi vì bất luận kẻ nào rời đi mà khổ sở. Phương thức duy nhất có thể chứng minh chính hắn, bảo hộ chính hắn chính là đứng ở đỉnh, trở thành người bề trên, tay cầm quyền, thao túng hết thảy.
Nhưng mà hắn vẫn thích Cố Lang Hoa. Tuy rằng hắn vẫn không ngừng giãy dụa, mong muốn làm cho chính mình bảo trì bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
Hắn cảm thấy mình thực buồn cười. Đã lớn như vậy rồi thế mà khi ngồi ở đối diện Lang Hoa, lại bởi vì trong ánh mắt nàng không hề vướng bận hắn liền cảm thấy thương tâm, từng đợt đau đớn giống như thủy triều vọt tới, giống như bao phủ cả người hắn.
"Lang Hoa," Lục Anh nhìn qua, "Có chuyện ta vẫn không nói cho muội."
Lang hoa lẳng lặng nghe, con người là một loài rất kỳ quái, một việc chỉ cần suy nghĩ rõ ràng khi đối mặt sẽ không cảm thấy có bao nhiêu khó khăn nữa. Có lẽ nàng vẫn chờ đợi chính là giờ khắc này, nàng có thể im lặng nghe Lục Anh nói chuyện, sau đó cho Lục Anh một đáp án.
Lục Anh cười không ngừng, giống như tại một chỗ nào đó của thân thể có người đang khóc, đây là cảm giác lòng chua xót có từ lâu.
Lục Anh khẽ mỉm cười: "Là bởi vì Bùi Khởi Đường?"
Lang Hoa lắc đầu: "Không phải."
Lục Anh đứng lên, lại cảm thấy cả người đều lay động, từng đợt chóng mặt truyền đến. Hắn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời dần dần biến mất, cách hắn càng ngày càng xa, cuối cùng trái tim hắn bị một mảnh hắc ám bao vây chặt chẽ.
Lục Anh cả người ngã xuống, Tiêu Ấp ở cửa lập tức nhào đến nâng.
...
"Lục Anh té xỉu?" Cố lão thái thái nghe được Lang Hoa nói thập phần kinh ngạc, "Đây là có chuyện gì?"
Lang Hoa nói: "Vâng, huynh ấy đang bị bệnh, có thể trên đường đến đây lại bị xóc nảy, Hồ tiên sinh đã châm cứu, lập tức có thể trở về Lục gia."
"Đứa nhỏ này..." Cố lão thái thái không biết nói cái gì mới tốt, bà tận mắt thấy hai đứa trẻ này cùng nhau lớn lên, sau đó đi ngược hướng nhau, sau đó càng chạy càng xa.
"Cũng tốt," Cố lão thái thái thở dài, "Đau dài không bằng đau ngắn."
Lang Hoa nói: "Con đi trước an bài xe ngựa, muộn một chút sẽ tới thỉnh an tổ mẫu."
"Đi thôi," Cố lão thái thái phất tay, "Chúng ta không vội." Từ lúc nháo ra chuyện Hà Hương, bà cùng Lang Hoa còn không có thật tốt ngồi một chỗ nói hai câu, nhưng bà thật hiểu tâm tư của Lang Hoa, đã người một nhà thì là ai cũng phá không được.
Lang Hoa từ phòng Cố lão thái thái đi ra, liếc mắt một cái liền thấy Mẫn Giang Thần đứng ở trong viện.