Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 4 : Sợ hãi

Ngày đăng: 10:59 30/04/20


Trái tim Kính Minh sư thái như bị ai nắm chặt lấy, mỗi lần đều đập liên hồi, âm điệu tiếng Phạn này thập phần chuẩn xác, đến bà ta cũng không cách nào hoàn toàn nắm chắc được.



Nha hoàn trong phòng không nhịn được mà kinh ngạc hô lên.



Tất cả mọi người đều nhìn về Cố đại tiểu thư trong lòng Cố lão thái thái.



Cố đại tiểu thư khẽ cười nhìn Kính Minh sư thái, “Mạn Thù Thất Lợi, nhược kiến nam tử, nữ nhân hữu bệnh khổ giả ưng đương nhất tâm vị bỉ bệnh nhân.”



Kính Minh sư thái không tự chủ được mà giơ tay chỉ về phía Cố đại tiểu thư, “Nó... nó... nó...”



Cố đại tiểu thư lại tiếp tục phun ra một câu, “ong,a,a,năng,g.”*



*[Dược Sư lưu ly quang Như Lai bản nguyện Công Đức Kinh] Nội dung khó phát âm, có nhiều ký tự không biểu thị được – chú thích của tác giả.



Lang Hoa vừa nói vừa thoát khỏi vòng tay của bà nội, nhảy xuống giường, chân trần đi đến trước mặt Kính Minh sư thái, nhìn ánh mắt bà ta mà niệm rõ ràng từng chữ.



Thần sắc của Kính Minh sư thái hốt hoảng.



Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Cố đại tiểu thư.



Trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ.



Kính Minh sư thái chỉ cảm thấy thân thể nhỏ bé đó của Cố đại tiểu thư dường như bị hương Phật quấn quanh, đôi mắt đó cuả nàng có thể nhìn rõ mọi bí mất trong lòng bà ta.



Máu huyết của bà ta trong chốc lát như bị rút hết ra khỏi cơ thế, hai chân không nhịn được mà run rẩy.



Cố thái thái Hứa thị cũng không nhịn được mà nói: “Lang Hoa làm sao vậy? Có phải bị mộng du không?”



Chỉ có Cố lão thái thái vẫn giữ được bình tĩnh, cau mày nhìn Hứa thị một cái, “Nói linh tinh cái gì thế? Đây là Dược Sư lưu ly quang Như Lai bản nguyện Công Đức Kinh.”



Tượng Dược Sư lưu ly quang Bồ Tát trên bàn dường như phát sáng.




Lang Hoa nhìn miệng Lục nhị thái thái vừa mở ra nói, bên tai lại vang lên tiếng hét sắc nhọn kia, “Không có cô, Anh Nhi nhà chúng ta sớm đã là hoàng thân quốc thích, thăng quan tiến chức, Lục gia chúng ta cũng phồn thịnh vinh hoa, tất cả đều là vì cô, đều là vì cô. Phật tổ phù hộ, để cho loại độc phụ như cô sau khi chết bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh, cũng không đi hại người được nữa. Anh Nhi của mẹ, Anh Nhi của mẹ ơi!”



Loại vùng vẫy lúc sắp chết trong chốt lát dường như quay lại trên người nàng.



Không biết làm gì ngoài chờ đợi sinh mạng của mình từ từ rời bỏ.



Loại bỏ mạng đau khổ đó khắc cốt ghi tâm biết bao nhiêu.



Lục nhị thái thái giơ tay qua muốn sờ trán Lang Hoa, Lang Hoa theo bản năng vung tay.



“Bốp” một tiếng, âm thanh trong trẻo vang lên trong phòng.



Tay của Lục nhị thái thái bị đánh hất sang một bên.



Lục nhị thái thái lập tức kinh ngạc, dường như bà ta đã làm cái gì không nên làm, dẫn đến sự phản kích của một đứa trẻ tám tuổi, tia sáng lạnh giá truyền qua đôi mắt của Lang Hoa, bà ta bị doạ nhảy lên, nhưng lại không nói ra được lời nào cả.



Bà ta có thể nói cái gì chứ? Trách một đứa trẻ tám tuổi sao?



Lục nhị thái thái lập tức không biết làm thế nào, vạn phần khó xử, tất cả mọi người trong phòng nhìn qua đây dường như đều đang chất vấn bà ta đã làm gì với một đứa trẻ.



Lục nhị thái thái đỏ mặt, nhẹ giọng dỗ dành Lang Hoa, “Đứa trẻ này, làm sao thế?”



Lang Hoa nhìn Lục nhị thái thái đang phân vân do dự, một bụng tích tụ bực bội, lập tức tâm tình tốt hơn nhiều.



Đúng thế, từ bây giờ trở đi, vận mệnh của nàng là do nàng nắm lấy trong tay.



Lục nhị thái thái còn đang kinh ngạc, Lang Hoa thừa thế “ngất xỉu” trên giường.



Bên tai truyền đến tiếng hô của Lục nhị thái thái, sau đó là tiếng bà nội dặn dò hạ nhân, “Mau hầu hạ đại tiểu thư nằm xuống cho tử tế đi.”