Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 5 : Thẩm vấn

Ngày đăng: 10:59 30/04/20


Với sự giúp đỡ của hạ nhân, Lang Hoa thuận thế tiến vào chỗ nằm ấm áp, sau đó dưới sự kêu gào của bà nội, từ từ mở mắt ra, trong trẻo kêu lên một tiếng, “Bà nội.”



“Tốt rồi, tốt rồi,” Bà nội liên tục cười, dùng khăn tay lau đi khoé mắt ẩm ướt, “Nám Nhi của ta thật sự khỏi rồi, Phật Dược Sư phù hộ, Phật Dược Sư phù hộ, từ nay về sau Cố gia trên dưới suốt đời thờ cúng Dược sư lưu ly quang Như Lai.”



Lang Hoa nhìn Lục nhị thái thái một cái, Lục nhị thái thái đứng bên cạnh lúng túng cười làm lành.



Lục nhị thái thái từ trước đến nay nổi tiếng hiền lương thục đức, tuy rằng nhà mẹ đẻ Vương thị không phải là danh môn vọng tộc gì nhưng cũng là dòng dõi thư hương, cha và anh của Lục nhị thái thái giữ chức ở Trấn Giang, sau khi Trấn Giang bị phản quân đánh phá, Trấn Giang bị tàn sát hàng loạt, phụ thân của Lục nhị thái thái tử trận, huynh trưởng tuy rằng may mắn sống sót, thế nhưng từ đó về sau giống như bị dấu ấn của việc thua trận nên luôn không được triều đình trọng dụng. Lục nhị thái thái giúp nhà mẹ đẻ khai thông quan hệ, đến năm Chí Chính (1341-1368) nguyên niên*, thông qua trung thư tỉnh Tả Thừa Ninh mới ở Dương Châu mưu cầu được hiệu Thư lang. Sau khi con đường làm quan của Lục Anh khởi sắc, Vương gia dựa vào Lục Anh mới thật sự có chuyển biến tốt, anh trai của Vương thị cũng thăng lên đến chức quan ngũ phẩm.



*Nguyên niên: Năm đầu tiên của một triều đại.



Nếu như nàng nhớ không nhầm thì bây giờ là lúc mà Lục nhị thái thái đang đắc ý nhất, cha và anh đều đang thăng chức, năm này Lục nhị thái thái cũng có thai, sau đó thân thể của Lục nhị thái thái yếu đi dẫn đến việc sảy thai, không dễ dàng gì mới giữu được mạng, thế nhưng không thể sinh con nữa, sau đó Lục nhị thái thái mới đem con trưởng Lục Anh của thiếp thứ ghi dưới danh nghĩa.



Sau khi nàng và Lục Anh thành thân, Lục gia tiếp tục do Lục nhị thái thái quản lý, nàng cũng dùng hết khả năng phối hợp với Lục nhị thái thái xử lý sự vụ trong nhà. Nàng biết Lục nhị thái thái có bao nhiêu bất mãn với nàng dâu mù như nàng. Không ngờ ở giây phút cuối cùng, trên dưới Lục gia không hỏi phải trái đúng sai, Lục nhị thái thái càng cho rằng nàng và Bùi Khởi Đường thông dâm với nhau, nói cho cùng chẳng qua chỉ coi nàng là một con sâu cái kiến mà thôi.



Mẹ nàng vội vàng đi qua giải thích với Lục nhị thái thái, “Chị dâu đừng để ý, đứa trẻ này là bị bệnh nên hồ đồ rồi.”



Lục nhị thái thái nhìn Kính Minh sư thái trên mặt đất, rồi lại nhìn bà nội và mẫu thân, “Đây không phải là Kính Minh sư thái mời ở trong tự đến sao? Sao lại quỳ trên mặt đất thế này?”



Lục lão thái thái cau mày lại ho một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kính Minh sư thái, “Cái này thì phải hỏi Kính Minh sư thái rồi.”




Cơ thể Kính Minh sư thái vẫn phát run như cũ, “Tôi... bình thường... tuy rằng mua mấy thứ thuốc bột không thể chữa khỏi bệnh kia, nhưng cũng không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý. Chỉ là nghe nói mấy phản quân đó sẽ đánh đến Trấn Giang, mấy người đó đều là ác nhân ăn lông uống máu, mấy người khổ hành tu ở trong miếu chúng tôi gặp mấy người đó, vừa mới nói mấy câu công đạo liền bị lột da rồi. Tôi cũng... chỉ là lấy ít tiền bạc để đi xa... cho nên mới... mới...” Nói rồi bò xuống trước mặt Dược Sư lưu ly quang Như Lai không ngừng vái lạy.



Kính Minh sư thái nói bao nhiêu lời thật lòng Lang Hoa không biết.



Có điều những tin đồn liên quan đến phản quân đó với những gì nàng nghe được từ chỗ Lục Anh không khác nhau.



Mấy tên phản quân đó đều là bọn cướp đường, cường đạo, bình thường làm ra biết bao nhiêu việc giết người cướp của, sau khi lôi kéo được đại tộc phản quân thì càng thêm trắng trợn, khắp nơi dùng máu rửa thành trì, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn.



Thế nhưng Kính Minh sư thái thật sự bị phản quân doạ cho vỡ gan mới làm ra chuyện thương thiên hại lý này sao?



Nàng không tin, nhân tính từ trước đến nay đều khó mà thay đổi, một người tốt sẽ tuyệt đối không vì một trăm lượng bạc mà đi hại người, càng huống hồ Kính Minh sư thái làm việc này vô cùng thuận tay, nếu như không phải là quanh năm suốt tháng tích cóp thành ác niệm cũng sẽ không sợ Phật tổ chẳng sớm thì muộn sẽ tìm bà ta tính sổ.



Kính Minh sư thái cho rằng thoái thác sạch sẽ nhận tội là có thể tự bảo vệ, vậy thì sai rồi.



Nàng, Cố Lang Hoa không tuỳ tiện mà phát lòng từ bi.



Mẹ nàng phản ứng lại đầu tiên, mặt đầy vẻ căm hận, “Ngươi nói có người mua chuộc ngươi đi hại Lang Hoa nhà chúng ta? Kẻ đó là ai? Ngươi có quen không?”