Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 6 : Việc nhà

Ngày đăng: 10:59 30/04/20


Kính Minh sư thái nói: “Người đó mặc áo choàng, tôi... không nhìn thấy... Làm loại chuyện bẩn thỉu như thế này, nói cho cùng, cũng chính là mượn tay tam cô lục bà* mấy người chúng tôi, làm sao có thể lộ ra nửa điểm sơ sót...”



*Tam cô lục bà: chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Tam cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Lục bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa...



Lang Hoa nghe thấy mấy lời này, cảm thấy sống lưng một trận lạnh toát, tuy rằng đôi mắt của nàng bây giờ không bị làm sao cả, thế nhưng kiếp trước, nàng lại vì một trăm lượng bạc này mà mỗi ngày chỉ có thể ngồi khô héo ở trong phòng, không thể làm bất cứ cái gì.



Kính Minh sư thái vừa nói xong, mẫu thân đã tức giận, thanh âm run rẩy, “Ta sớm đã hoài nghi mấy loại tam cô lục bà này không thể chấp nhận được mà.” Nói xong lại nhìn hạ nhân trong phòng, “Rốt cuộc là trò quỷ của ai? Để cho ta tra ra được thì sẽ ném các ngươi ra khỏi thành, để cho đám phản quân đó lột da của các ngươi.”



Mẫu thân tím mặt giận dữ khiến cho tất cả hạ nhân trong phòng đều quỳ xuống.



Lang Hoa không nhịn được mà lo lắng.



Cách hỏi của mẫu thân không đúng.



Nên dụ cho người biết việc này cung cấp đầu mối và sự thực chứ không phải là nói cho người biết chuyện rằng nếu nói ra thì chỉ càng chết thảm hơn.



Cứ như thế này thì người biết nội tình sẽ chỉ càng miệng câm như hến mà thôi.



Lang Hoa nghĩ cách cắt ngang lời nói của mẫu thân, hiển nhiên là bà đã bị tức giận làm choáng váng đầu óc rồi.



Lúc này, trên đỉnh đầu đã truyền đến tiếng ho của tổ mẫu



Lang Hoa thở phào một hơi, tổ mẫu rất hiểu loại chuyện này nên xử lý như thế nào.



Cố lão thái thái nhấc mắt lên, ánh mắt trong suốt, nhàn nhạt nói: “Nếu như có ai nói ra, Cố gia chúng ta vẫn có thể... Tha cho một mạng.”
Tam thúc cúi người, rón ra rón rén bước lên trên hai bước làm lễ với nữ gia quyến, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Con thấy Anh ca đang ở một mình trong vườn... con đi... chơi với nó...”



Lục Anh đang ở đây.



Lang Hoa chỉ cảm thấy tim đập mạnh như muốn nhảy lên.



Từ sau khi Lục Anh xuất chinh, bọn họ đã có đến mấy tháng không được gặp nhau rồi.



Không, nên nói là sau khi tám tuổi, nàng liền không nhìn thấy Lục Anh nữa.



Trước khi nàng tám tuổi, tuy rằng đã gặp Lục Anh rất nhiều lần, thế nhưng thời gian sống chung lại không nhiều, lại thêm trải qua hai mươi năm trong bóng tối, sớm đã làm mòn đi chút ký ức kia của nàng rồi. Hình bóng của hắn trong lòng nàng đã là một mảnh hỗn độn. Cho dù tổ mẫu và mẫu thân sớm chiều sống chung cũng bị tưởng tượng sau này của nàng che đi mất hình dáng thực sự, cho nên sau khi trọng sinh, đột nhiên nhìn thấy tổ mẫu, nàng thậm chí còn không nhận ra.



Sắc mặt tổ mẫu có chút khó coi, Lục Anh chẳng qua là một đứa trẻ, làm gì có đạo lý trưởng bối chơi với trẻ con. Lang Hoa không nhịn được mà nhớ lại dáng vẻ vâng vâng dạ dạ kiếp trước của Tam thúc trước mặt Lục Anh, từ trước đến nay không dám phản bác Lục Anh, càng không dám to tiếng nói chuyện,mỗi lần đến hỏi nàng tiền đều đợi lúc Lục Anh không có ở nhà, sau này bị Lục Anh phát hiện, triệt để không cho Tam thúc, Tam thẩm bước vào cửa lớn nhà Lục gia nữa.



Hiển nhiên là tổ mẫu rất không hài lòng với Tam thúc, cau mày khua khua tay, “Con đi đi!”



Tam thúc đáp một tiếng, khom người đi ra ngoài.



Lang Hoa nhìn Lục nhị thái thái, thần tình của Lục nhị thái thái phức tạp, bà ta cũng khó tránh mà như vậy, vừa bước vào Cố gia đã gặp phải chuyện đầy mùi thuốc nổ như thế này, sắc mặt tổ mẫu thâm trầm, hạ nhân quỳ trên mặt đất thì vội vàng xin tha, Tam thẩm nham hiểm làm ra vẻ người tốt, còn không ngừng biểu thị ý tốt với Lục nhị thái thái, sợ người khác không biết bà ta muốn bám vào Lục gia.



Mẫu thân vẫn chìm đắm trong sự tức giận với Kính Minh sư thái, Tam thẩm đã quay người dặn dò ma ma bên cạnh, “Lục nhị thái thái thích uống chè xuân Long Tỉnh, mau đi dâng một chén, rồi phân phó phòng bếp nấu chút cháo gạo cống phẩm cho đại tiểu thư.”



Gạo cống phẩm là gạo tiến cống cho hoàng cung dùng, trừ hoàng thất quý tộc ra, rất ít người có thể được ăn gạo cống phẩm, cho dù là Lục gia cũng phải đợi đến sau khi Lục Anh làm quan, mỗi năm được ban thưởng mới có gạo cống phẩm để ăn. Mẫu thân thường nói Cố gia là nhà giàu, nàng theo tổ mẫu ăn gạo cống phẩm mà lớn lên, lúc đó nàng chỉ coi đó là một câu nói đùa của mẫu thân, nhưng không ngờ lại là sự thật.