Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 402 : Mở ra

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Bùi Khởi Đường nhớ lần trước lúc hắn tới đây, luôn miệng nói với Lang Hoa, căn phòng nhỏ này thích hợp làm thư phòng, chặt một khoảnh trúc xanh cản nắng đi, trồng một chút hoa cỏ, lại sắp xếp, trang trí thêm chút, không ngờ nàng thực sự làm như vậy.



Tiêu Ấp thấp giọng nói: "Kể cũng lạ, ngài và tiểu thư nhà chúng ta luôn luôn có thể nghĩ đến cùng một điểm, trước khi ngài tới nơi này, tiểu thư đã phân phó người đi tìm núi đá thọ tốt nhất, nói là muốn làm thư phòng ở đây, kết quả... Ngài cũng nói như vậy, tiểu thư còn tưởng là ta tiết lộ tin tức cho ngài."



Ánh mắt Bùi Khởi Đường sáng lên, có thể đây chính là duyên phận của hắn và Lang Hoa.



"Lang Hoa đâu?" Bùi Khởi Đường hỏi.



Tiêu Ấp cười nói: "Tiểu thư đang nghỉ ngơi trong phòng lão thái thái, có điều trước đó tiểu thư đã giao phó, nói ngài nhất định sẽ đến, kêu trù phòng chuẩn bị cơm nước."



Đang lúc nói chuyện, một mâm cơm nóng hổi đã được bày lên.



Bát mì bốc hơi nghi ngút với thịt vịt được chao qua dầu, một tô thịt thỏ nóng hổi, phía dưới dùng bếp nhỏ đun giữ nóng, nước canh bốc hơi, mùi thơm bay xộc vào mũi. Bụng hắn vốn đang kêu gào vì đói, ngửi được mùi thơm này lại càng thấy thèm ăn hơn.



Bùi Khởi Đường ăn ba bát mì sợi lớn, ăn sạch cả thịt thỏ xong mới cảm thấy no.



Tiêu Ấp cười muốn đưa Bùi Khởi Đường đi ra ngoài.



Bùi Khởi Đường lại ngồi ở trên chiếc sạp lớn trước cửa sổ, mở hộp công văn bên người ra, phân phó Tiêu Ấp: "Ta ngồi đây xem công văn một lát, chờ Cố Thế thúc trở về ta lại đi.”



Hai ngày này sợ rằng trong kinh không yên ổn, Cố gia lại quá nổi bật, lỡ có người lại động tâm đối với Lang Hoa...



Hắn cứ ở trong nơi này làm người thủ vệ hai ngày cho xong.



...



Cố gia rất yên tĩnh, Từ gia lại như nồi nước sôi, bọt bong bóng nổ lách tách ra ngoài, không thể nào che đậy được.




Hiện giờ nàng lại mong chờ, những chuyện về Từ Sĩ Nguyên kia đều là tin đồn không có thực.



Trước mắt bao người, Từ Sĩ Nguyên gật đầu: "Ta... dựa vào quan hệ với Hứa gia... Bởi vì năm đó Ân khoa bị Thái tử nắm giữ, mặc dù đại ca đang trong triều đình lại cũng không thể làm gì được, ta biết đây là cơ hội duy nhất, nếu như không nắm chắc chẳng biết phải đợi tới khi nào, cho nên... mới đi cầu xin Hứa gia."



Rốt cuộc vẫn thừa nhận, Từ lão phu nhân giọng nói mỉa mai: "Là cầu xin Hứa gia hay là cầu xin Hứa thị."



Từ Tùng Nguyên cảm thấy căng thẳng, không khỏi nắm tay lại.



Từ Sĩ Nguyên không lập tức phản bác Từ lão phu nhân, trên mặt hiện lên vẻ khổ sở, trong lòng Từ Tùng Nguyên không khỏi trầm xuống.



Biểu hiện của Từ Sĩ Nguyên trong thoáng chốc này cũng đủ để chứng minh chuyện này không phải là không có căn cứ.



Nếu như tất cả đều là thật, thì Lang Hoa là người Từ gia.



Cho nên Ninh Vương mới có thể lôi kéo Lang Hoa, nói Lang Hoa giống A Tịnh.



Lẽ nào sự thật là như vậy? Cả người Từ Tùng Nguyên lạnh như băng, vậy ông phải đối mặt với Cố Thế Hoành như thế nào, đối mặt với Lang Hoa thế nào?



"Con sợ nói ra mẫu thân sẽ tức giận nên mấy năm nay vẫn luôn giấu diếm," một lát sau Từ Sĩ Nguyên mới như hồi thần lại, giải thích rất vụng về, "Con nhờ vào quan hệ với Hứa gia, không có lén qua lại với Hứa thị, cũng... Không có chuyện về sau... Mẫu thân... Phải tin tưởng con..."



Nghe thấy Từ Sĩ Nguyên phủ nhận, thần kinh đang kéo căng của Từ Tùng Nguyên cũng buông lỏng chút, nếu như Từ Sĩ Nguyên thừa nhận ngay tại đây, ông nhất định sẽ không khống chế được tức giận, tiến lên đánh Từ Sĩ Nguyên một trận.



Chuyện cho tới bây giờ, cho dù là thật cũng không thể thừa nhận trước mặt người khác, bằng không người bị thương tổn chính là Lang Hoa.



Từ Cẩn Du một lát mới lấy lại tinh thần, lập tức tiến lên đi tới: "Tổ mẫu... Con đã trở về." Nàng nói xong, hình như nhìn thấy Từ Sĩ Nguyên đang quỳ dưới đất ngẩng đầu nhìn nàng một cái.