Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 403 : Uy phong của từ lão đại
Ngày đăng: 11:04 30/04/20
Không biết có phải là vì chột dạ hay không mà Từ Cẩn Du cảm giác được trong ánh mắt Từ Sĩ Nguyên chất chứa vẻ thân thiết và thận trọng.
Từ Cẩn Du giống như giẫm lên trên miếng băng mỏng, cảm giác hơi sơ ý một chút sẽ rơi vào trong nước rét thấu xương.
"Cẩn Du," Từ lão phu nhân nói, "Qua đây."
Từ Cẩn Du cảm giác trái tim muốn nhảy ra từ cổ họng, nàng đi qua kéo tay của Từ lão phu nhân: "Tổ mẫu đừng giận phụ thân, phụ thân chỉ nhất thời hồ đồ thôi."
Từ Tùng Nguyên không khỏi có chút vô cùng kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên ông nghe thấy Cẩn Du nói đỡ cho ông trước mặt mẫu thân.
Từ lão phu nhân nhìn thoáng qua Từ Tùng Nguyên bên cạnh: "Đừng có gấp, lão thái bà ta sống không được bao lâu, đến lúc đó cái nhà này đều là của ngươi."
Bà cháu hai người đi vào phòng trong, để lại đám người Từ Sĩ Nguyên vẫn đang quỳ ở đó.
Từ Cẩn Du lấy tay vỗ vỗ ngực Từ lão phu nhân, giúp bà thuận khí: "Tổ mẫu, người tuyệt đối đừng vì chuyện này mà hại thân thể, không có lợi mà càng hại thêm. Bên Cố gia đều không có động tĩnh gì, Thái hậu còn sai tôn nữ đưa tặng đồ trang sức, tôn nữ đi qua xem, Diệp lão phu nhân, Mẫn phu nhân đều ở Cố gia chờ Cố Lang Hoa. Cố gia không giống như là bị chèn ép, ngược lại còn như càng có thể diện hơn."
Sắc mặt Từ lão phu nhân càng thêm khó coi, lồng ngực nặng nề buồn bực, giống như là bị người đâm một nhát thật sâu: "Cố gia là như vậy?"
Từ Cẩn Du gật đầu.
Cơn giận của Từ lão phu nhân nhất thời xông lên đầu: "Sao họ còn dám trơ mặt coi như không xảy ra chuyện gì như thế, đám quê mùa đó thật đúng là không biết cái gì là liêm sỉ."
Từ Cẩn Du nói: "Con nghe người trong cung bàn tán, chẳng trách Cố Lang Hoa đuổi Hứa thị ra khỏi cửa, nói không chừng cũng là vì Hứa thị không tuân thủ nữ tắc, không biết cấp bậc lễ nghĩa, cho nên Cố gia mới..."
"Được rồi..." Từ lão phu nhân nhíu mày không muốn nghe tiếp.
Lời nói của Cẩn Du giống như gõ mạnh vào lòng bà vậy.
"Cẩn Du, con nghĩ gì thế?"
Từ lão phu nhân đột nhiên mở miệng, ấm trà trong tay Từ Cẩn Du thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Từ Cẩn Du cắn môi một cái, nơi này là nhà của nàng, vinh hoa phú quý trước mắt, thân phận địa vị không ai có thể đoạt đi được, nhất định là những người đó lừa dối nàng.
Dù Hứa thị và Tam thúc sinh hài tử, đó cũng là Cố Lang Hoa, không có chút quan hệ nào với nàng.
Từ Cẩn Du xoay đầu lại: "Tổ mẫu, con chợt nhớ tới, đều nói người đang kích động không nên lại uống nước, ngài đừng uống thì hơn."
"Con bé này," Từ lão phu nhân thở dài, "Chỉ có nhìn thấy con, trong lòng ta mới có thể thoải mái chút."
...
Ngoài cửa, ánh mắt Từ Tùng Nguyên sa sầm xuống nhìn Từ Sĩ Nguyên: "Những lời đệ nói với mẫu thân đều là thật?"
Từ Sĩ Nguyên cúi đầu: "Là thật, đại ca, ta... nói đều là sự tình thực tế."
Từ Tùng Nguyên rất bất ngờ, ông vẫn cho rằng Tam đệ là một người thành thật an phận, không nghĩ tới hắn vụng trộm che giấu nhiều chuyện như vậy.
Từ Chính Nguyên tiến lên phía trước nói: "Đại ca, huynh nói đỡ cho Tam đệ một chút đi." Bình thường đại ca luôn luôn nói đỡ cho lão tam.
Từ Tùng Nguyên lại rũ mắt xuống: "Hắn làm việc vô sỉ như vậy, nên quỳ ở chỗ này xét lại mình, nếu như hắn bắt đầu thi từ Tiến sĩ như ta nói, cần gì phải đi nhờ vả Hứa gia, gây ra chuyện thế này làm mất mặt mình đã đành, còn khiến Cố gia rước lấy phiền phức, nếu như không học được một bài học, tương lai còn không biết sẽ gây ra chuyện lớn gì nữa."
Từ Chính Nguyên có chút kinh ngạc, không ngờ đột nhiên đại ca lại khí phách như vậy.
"Chúng ta đi." Từ Tùng Nguyên nhìn thoáng qua Hàng thị, sải bước đi ra ngoài.