Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 416 : Đi một ngày đàng học một sàng khôn
Ngày đăng: 11:04 30/04/20
Từ Khải Chi muốn tiến lên nói chuyện với Bùi Khởi Đường, chỉ cảm thấy tay bị kéo, quay đầu thấy một tiểu lão đầu đang cười hì hì.
Tiểu lão đầu làm động tác “im lặng”, dẫn Từ Khải Chi tới nha môn Hoàng Thành Ti.
Đi tới chỗ yên tĩnh, tiểu lão đầu cười nói: “Ngươi tới tìm Tứ công tử nhà ta có phải không?”
Bùi Khởi Đường thứ tư, điều này Từ Khải Chi biết, nhưng để tránh cho có hiểu lầm, Từ Khải Chi vẫn nói: “Ta tới tìm Bùi Tứ gia.”
Tiểu lão đầu dứt khoát khoanh tay lại: “Ngươi tìm ngài ấy làm gì?”
Từ Khải Chi mím mím môi, hắn không thể nói ra lời của tỷ tỷ lúc này, chỉ đành nói dối: “Ta chỉ là nghe nói Bùi Tứ Gia văn võ song toàn, liền nổi ý muốn bái kiến,” Nói rồi ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát tiểu lão đầu, “Ông là ai?”
Mặt tiểu lão đầu đầy vẻ đắc ý: “Ta là sư phụ của Bùi Tứ gia, ngươi có thể gọi ta là Phùng sư thúc.”
Từ Khải Chi còn muốn lên tiếng, chỉ cảm thấy cả người nhẹ đi, ngay sau đó liền bị Phùng sư thúc nhấc lên, gã sai vặt muốn phát ra thanh âm cũng bị che miệng lại.
Từ Khải Chi lấy lại tinh thần đã bị đặt ở trên lưng ngựa.
Từ Khải Chi cho tới bây giờ chưa từng cưỡi ngựa như thế, ngựa chạy rất nhanh, trong nháy mắt chạy được hai con phố, hắn nghe được gã sai vặt gào thét ở cách đó không xa: “Chúng ta là người của Từ Tùng Nguyên đại nhân Trung Thư Tỉnh....”
Âm thanh chợt im bặt.
Hai tay Từ Khải Chi siết chặt yên ngựa, những người này hiển nhiên biết hắn là ai, nhưng tại sao lại mang hắn đi như vậy, có ân oán với phụ thân? Hay là nhất thời muốn vơ vét tài sản, nhưng thứ bọn họ cưỡi đều là ngựa tốt, lại tùy tiện đi đi lại lại bên trong đô thành, hiển nhiên không phải những hạng người xấu kia.
“Tiểu tử, chỉ siết yên ngựa là vô dụng.”
Từ Khải Chi cảm giác được chân mình bị vỗ một cái.
“Được rồi,” Trương Đồng nhíu mày, “Đừng nói bậy bạ, người ta cũng là giúp chúng ta một tay, ngươi nói lung tung truyền đi như vậy rước lấy phiền toái cho người ta.”
Người nọ lập tức ngậm miệng, có điều lập tức lại nói: “Ta cũng không hiểu, nếu như Tứ gia của chúng ta đã tra được những thứ hàng hóa kia, tại sao không trực tiếp giữ lại, còn muốn để cho hàng hóa ra khỏi kinh.”
Trương Đồng gõ lên đầu người kia một cái: “Ngươi ngốc à, chỉ giữ lại chút hàng hóa, những kẻ đó trực tiếp tìm một người chết thay liền lấp liếm cho qua rồi. Thật sự muốn tra rõ, thì phải giữ cả đường dây lại, xe thuyền mấy kẻ đó dùng mặc dù đều là thuyền buôn, nhưng người làm việc cho bọn chúng, đều ở trên quân tịch. Bọn chúng ngày thường dùng những người này thay thế lĩnh khống quân hưởng, còn dùng những kẻ đó vận chuyển hàng lậu, chỉ có bắt những kẻ đó lại, triều đình mới có thể biết tầm nghiêm trọng của sự việc, con cá lớn thực sự kia mới không chạy được.”
Từ Khải Chi nghe liền hiểu ra, chỉ giữ một chút hàng hóa thì chỉ có thể bắt được ít quan nhỏ, ngay cả đường dây cũng hốt sạch, mới có thể tóm được quan lớn.
Đỗ đại nhân mà tỷ tỷ nói kia, rốt cuộc là quan lớn hay là quan nhỏ?
Từ Khải Chi đang suy nghĩ, lại truyền tới một loạt tiếng bước chân, sau khi người nọ đứng lại, ánh mắt rơi xuống mặt hắn, sau đó kinh ngạc: “Sao các ngươi lại mang Từ đại gia tới đây?”
Tiêu Ấp thấy Từ Khải Chi mặt đầy kinh ngạc.
Vị Từ đại gia này hắn đã từng gặp, nhìn kỹ một chút là có thể nhận ra, người của Từ gia sẽ không thể nào để cho một đứa bé ra khỏi thành đi cùng những người này được.
Tiêu Ấp nói: “Là ai mang hắn tới thế.” Nói rồi giơ tay ra kéo Từ Khải Chi.
Phùng sư thúc lại bảo vệ Từ Khải Chi: “Là Từ đại gia tự muốn tới,” Nói rồi vểnh râu lên, nháy mắt ra hiệu nhìn Từ Khải Chi, “Ta nói đúng không?”
Điều này làm sao có thể.
Tiêu Ấp nhếch môi, nếu như người Từ gia phát hiện không thấy hắn đâu, vậy sẽ ầm ĩ ra lớn chuyện, may mà có xe ngựa của Đại tiểu thư ở chỗ này, bây giờ đưa Từ đại gia trở về vẫn còn kịp.
“Đại gia,” Tiêu Ấp cúi người xuống, “Người còn nhớ Cố Đại tiểu thư của chúng ta không? Nàng ấy ở ngay phía trước, ta dẫn ngài đi tìm nàng ấy nhé!”