Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 417 : Kịch hay bắt đầu

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Cố Đại tiểu thư cũng ở đây.



Từ Khải Chi không khỏi kinh ngạc, quan hệ của Từ gia và Cố gia vốn không tệ, sau đó là vì tổ mẫu có thành kiến đối với Cố gia, mới sinh hiềm khích. Trước đó vài ngày, mẫu thân và ngoại tổ mẫu đến cửa bái kiến, bầu không khí giữa người hai nhà lại có chút hoà dịu, mẫu thân còn nói phải thường dẫn hắn và tỷ tỷ đi thỉnh an Cố lão thái thái.



Cho nên so với những người này mà nói, hắn tự nhiên cảm thấy Cố gia càng thân thiết hơn.



Từ Khải Chi nhìn xe ngựa ở không xa, lại nhìn nhìn người bên cạnh. Giống như người Cố gia nói vậy, hắn đến trên xe ngựa sẽ bị đưa về Từ gia, nhưng hắn không muốn trở về, ở chỗ này hắn cảm thấy thú vị hơn.



Từ Khải Chi nghĩ tới đây ngẩng đầu lên: “Tỷ tỷ ta đã trở về nói rồi, hôm nay... ta về nhà muộn, ở nhà sẽ không lo lắng.”



Đây là từ chối hắn?



Tiêu Ấp nhíu mày: “Vậy chúng ta đến trong xe ngựa, lát nữa ầm ĩ lên sợ rằng sẽ không an toàn, Từ Khải Chi rốt cuộc có biết nơi này sẽ xảy ra chuyện gì hay không.” Tiêu Ấp nói rồi trợn mắt nhìn Phùng sư thúc.



Từ Khải Chi tựa như rất sợ Tiêu Ấp đem hắn đi, lập tức kéo vạt áo Phùng sư thúc: “Ta ở chỗ này không sao cả, ta sẽ nấp đi không lên tiếng.” Hắn thật sự muốn biết lúc bắt người sẽ thế nào, những chuyện này bình thường hắn có muốn cũng không dám nghĩ.



Phùng sư thúc rất đắc ý: “Ngươi xem xem, ta nói là Từ đại gia tự mình muốn tới mà?”



Tiêu Ấp không thể làm gì, chỉ đành quay về xe ngựa bẩm báo với Lang Hoa.



“Từ đại gia tới đây?” Lang Hoa nghe lời này ngước mắt lên, mặc dù Phùng sư thúc cả ngày ẩu tả, nhưng không có sự phân phó của Bùi Khởi Đường, ông ta cũng không dám đem Từ Khải Chi tới.



Bùi Khởi Đường muốn làm gì? Từ gia có biết chuyện này hay không.



Lang Hoa vừa định xuống xe đi hỏi xem, bên ngoài liền truyền tới tiếng của Ngô Đồng: “Đại tiểu thư, công tử tới rồi.”



Lang Hoa nhìn về phía Tiêu Ấp: “Ngươi đi xuống trước đi!” Bây giờ dưới tình hình này, không ai rõ ràng bằng Bùi Khởi Đường.



Bùi Khởi Đường vén rèm xe, khom người trèo lên xe ngựa, ngước mắt lên lập tức đối mặt với ánh mắt chất vấn của Lang Hoa.




Bỗng nhiên cách đó không xa truyền tới tiếng huýt gió, đội nhân mã này lập tức dừng lại.



Từ Khải Chi chỉ nghe được Phùng sư thúc nhẹ giọng nói ở bên tai: “Người qua tiếp ứng huýt sáo, bọn chúng phải đặt hàng hóa xuống, chờ những người đó tới lấy.”



Ánh mắt Từ Khải Chi chăm chú nghe quan lộ bên kia.



Quả nhiên người tiếp ứng tới rồi, hai nhóm người gặp mặt, sắp chuyển giao hàng hóa.



Trương Đồng lập tức phất phất tay, Từ Khải Chi liền thấy mấy chục cái bóng người lao ra từ bốn phía, vây quanh xe ngựa.



Kẻ cầm đầu lập tức kinh ngạc, muốn lớn tiếng hét lên, nhưng lại bị mấy người ấn xuống.



Bắt giặc phải bắt vua trước



Kẻ cầm đầu bị đè xuống, những người khác lập tức kinh hoảng rối loạn.



Từ Khải Chi mở to hai mắt cẩn thận nhìn.



Vừa rồi hắn không hề phát hiện ra, bốn phía này lại mai phục nhiều phục binh như vậy.



“Thế nào hả?” Phùng sư thúc cười hắc hắc, “Cái này vui hơn đọc sách nhiều chứ?”



Nghe nói như vậy, Từ Khải Chi gật gật đầu, đáng tiếc hắn không thể đi lên nhìn cho rõ.



“Bọn chúng sẽ thế nào? Bắt được bọn chúng coi như xong rồi sao?” Từ Khải Chi nhẹ giọng hỏi.



“Dĩ nhiên là chưa xong,” Phùng sư thúc nói, “Kịch hay còn ở phía sau.”