Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 418 : Hổ thẹn

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Phùng sư thúc vừa dứt lời, Từ Khải Chi thấy một người đi tới.



Tiếng của người kia rất thanh, “Đỗ đại nhân ra khỏi thành muộn như vậy là vì chuyện gì thế?”



Từ Khải Chi trợn to hai mắt, người nọ càng đi càng gần, hình dáng cũng dần dần rõ ràng.



Đuốc thắp sáng chung quanh, chiếu sáng không gian bên cạnh hắn, ánh mắt hắn sâu xa, trên mặt là nụ cười, không mặc quan phục, thậm chí không phải áo khoác xa hoa quý giá gì, nhưng lại có loại ung dung và uy nghiêm bẩm sinh.



Từ Khải Chi trong lòng vui mừng nhảy dựng lên, loại hình dáng uy phong lầm lẫm này, khiến cho hắn sinh ra một loại sùng kính, nếu như có một ngày hắn cũng có thể đi tới như vậy, để cho tất cả mọi người tin phục, vậy thì thật là tốt biết bao.



Mắt thấy kẻ tới tiếp ứng bị quân lính đè ở chỗ đó, mặt Đỗ Kỳ Trọng xám như tro tàn, nghiêng mặt nhìn Bùi Khởi Đường.



Không ngờ động tác của Bùi Khởi Đường sẽ nhanh như vậy, bắt giữ bọn họ ở chỗ này, ông ta tưởng rằng ra khỏi thành rồi là coi như xong, cho dù Bùi Khởi Đường bám lấy không thả, Trang Vương đẩy ông ta ra ngoài làm người chịu tội thay, người nhà của ông ta cũng sẽ có được chiếu cố thích đáng.



Đỗ Kỳ Trọng cắn răng: “Bùi Khởi Đường, nếu đã bị ngươi bắt được, ta cũng không có gì để nói.”



Bùi Khởi Đường thản nhiên nhìn Đỗ Kỳ Trọng: “Ông cho rằng không nói gì thì Trang Vương sẽ chiếu cố người nhà của ông sao?”



Mí mắt Đỗ Kỳ Trọng nặng nề giật giật.



“Nếu như hắn ta sẽ chiếu cố người nhà của ông, thì đã không để cho ông gánh tội danh như vậy, ông biết đây là tội gì không?”



“Cho dù người nhà của ông có được sự săn sóc ổn thoả,” Bùi Khởi Đường chỉ những người bên cạnh Đỗ Kỳ Trọng, “Vậy gia quyến của những người này nên làm thế nào?”



Bùi Khởi Đường vừa dứt lời, những người áp tải hàng hóa kia đã nghiến răng nghiến lợi: “Đỗ đại nhân, chúng ta liều mạng đi, liều mạng có lẽ còn có một con đường sống, không liều mạng cũng chỉ có chờ chết....”



Đỗ Kỳ Trọng không biết nên làm thế nào, bây giờ công khai đối địch với Bùi Khởi Đường, cho dù ông ta chạy rồi, người nhà ông ta cũng sẽ bị dính líu, Đỗ gia sẽ xong đời, chẳng những sẽ bị tịch thu tài sản, mà chỉ sợ vợ con cũng phải làm nô tỳ nhà quan.



Cho nên ông ta không thể chạy, trong thiên hạ chỗ nào chẳng là đất vua, ông ta có thể chạy đến nơi nào?



“Còn có một biện pháp,” Bùi Khởi Đường nói, “Đỗ đại nhân tự sát ở nơi này, có điều trước đó ông hãy nói rõ ràng với những huynh đệ này, bây giờ bọn họ là ai, lại đang bôn ba vì kẻ nào.”



Đỗ Kỳ Trọng nắm chặt kiếm trong tay.



“Tên của bọn họ vẫn ở trên quân tịch, chỉ cần chuyện xấu bại lộ, Trang Vương sẽ trừng phạt lên đầu bọn họ, nói bọn họ là đào binh tham sống sợ chết. Trang Vương và những quan to hiển quý kia lấy đủ tiền khống, ngồi hưởng vinh hoa, nhưng còn muốn để cho bọn họ tiếp tục cống hiến cho mình.”



“Theo luật triều đình, bọn họ sẽ bị phán xử mà không cần chờ đến mùa thu, người chết rồi không sao, người nhà của bọn họ vĩnh viễn không bỏ được vết nhơ là đào binh.”



Bùi Khởi Đường nói xong, Đỗ Kỳ Trọng cảm giác được từng đôi mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn sang.
Lang Hoa hơi cúi đầu, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, trái tim Bùi Khởi Đường giống như là bị đụng cho mềm nhũn, bầu không khí hôm nay vô cùng tốt. Hắn không muốn xuống xe lúc này, nhưng lại không thể làm lỡ chuyện.



“Về phía Từ Khải Chi nàng cũng yên tâm, ta để cho Phùng sư phụ đi theo hắn, không có việc gì đâu, bên Từ gia ta đã sai người đi thông báo rồi.” Bất luận như thế nào, hắn phải nhanh chóng xử lý ổn thoả mọi việc mới được, như vậy mới có thể có thời gian ở bên Lang Hoa, Bùi Khởi Đường nghĩ rồi xuống xe ngựa.



Xe ngựa và ngựa đều bị dắt ra xa.



Chung quanh yên tĩnh lại, Từ Khải Chi như có thể nghe được tiếng tim đập của mình.



Rất nhanh có đội dắt xe ngựa đi từ hướng kinh thành tới, những người này hành động rất nhanh, thoáng cái đã sắp vụt qua rồi.



Bỗng nhiên cách đó không xa truyền tới tiếng huýt gió, đội nhân mã này lập tức dừng lại.



Từ Khải Chi chỉ nghe được Phùng sư thúc nhẹ giọng nói ở bên tai: “Người qua tiếp ứng huýt sáo, bọn chúng phải đặt hàng hóa xuống, chờ những người đó tới lấy.”



Ánh mắt Từ Khải Chi chăm chú nghe quan lộ bên kia.



Quả nhiên người tiếp ứng tới rồi, hai nhóm người gặp mặt, sắp chuyển giao hàng hóa.



Trương Đồng lập tức phất phất tay, Từ Khải Chi liền thấy mấy chục cái bóng người lao ra từ bốn phía, vây quanh xe ngựa.



Kẻ cầm đầu lập tức kinh ngạc, muốn lớn tiếng hét lên, nhưng lại bị mấy người ấn xuống.



Bắt giặc phải bắt vua trước



Kẻ cầm đầu bị đè xuống, những người khác lập tức kinh hoảng rối loạn.



Từ Khải Chi mở to hai mắt cẩn thận nhìn.



Vừa rồi hắn không hề phát hiện ra, bốn phía này lại mai phục nhiều phục binh như vậy.



“Thế nào hả?” Phùng sư thúc cười hắc hắc, “Cái này vui hơn đọc sách nhiều chứ?”



Nghe nói như vậy, Từ Khải Chi gật gật đầu, đáng tiếc hắn không thể đi lên nhìn cho rõ.



“Bọn chúng sẽ thế nào? Bắt được bọn chúng coi như xong rồi sao?” Từ Khải Chi nhẹ giọng hỏi.



“Dĩ nhiên là chưa xong,” Phùng sư thúc nói, “Kịch hay còn ở phía sau.”