Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 452 : Ngươi tranh ta cướp

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Từ Tùng Nguyên không biết nói gì, ý của ông ta vốn là muốn nhắc nhở Lang Hoa, không ngờ lại không thấy rõ bằng Lang Hoa.



Nghĩ tới đây, không khỏi xấu hổ.



Nếu mẫu thân đã bị Thái hậu triệu kiến, như vậy chuyện này đã đến tai Thái hậu, ông ta phải tìm được tung tích của mẫu thân trước.



“Lang Hoa,” Từ Tùng Nguyên nói, “Chuyện hôm nay may mà có ngươi... ngày khác... ta và bá mẫu ngươi sẽ đến nhà thăm ngươi.”



Nói xong, Từ Tùng Nguyên vội vội vàng vàng đi.



“Nhìn dáng dấp Từ đại nhân không phải là một người bạc tình, cũng coi như vẫn niệm tình anh em.” Tiêu ma ma không khỏi nói.



“Ai mà biết được,” Lang Hoa nhận lấy hòm thuốc trong tay Tiêu ma ma, “Khi đó người còn cảm thấy Từ Tam lão gia không tệ.”



Tiêu ma ma cười: “Ánh mắt nô tỳ chẳng ra sao cả, nhưng cũng không kém lắm.”



Lang Hoa khẽ cười, thật ra thì cho dù nàng không nhắc nhở, lát nữa Từ Tùng Nguyên cũng hẳn sẽ biết được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nàng chính là không nhịn được giúp một chút.



Suy nghĩ của con người thật sự rất phức tạp, có lúc ngay cả mình cũng không rõ ràng.



Tại sao nàng lại luôn quan tâm Từ Tùng Nguyên và Hàng thị như vậy.



...



Từ lão phu nhân chán nản ngồi trên ghế, người trong phòng càng ngày càng ít, phần lớn đều đã đi rồi, trên mặt nữ quyến còn sót lại đều xuất hiện vẻ hốt hoảng.



Thái thái của Nghiêm đại nhân Hộ bộ thị lang, thái thái của Lữ đại nhân phó Chỉ huy sứ Thị Vệ Ti, phu nhân Bình Quận vương, Kỷ Quốc Công phu nhân, bình thường đều là đạt quan hiển quý cao cao tại thượng, hôm nay đều mặt mũi tái nhợt ngồi trên ghế.




Ánh mắt Từ Cẩn Du dần dần trợn to, nàng ta từng đến phủ Trang Vương, vừa rồi lại đưa tin tức cho thế tử Trang Vương.



Những chuyện nàng ta làm này có phải cũng phải nói ra hay không? Nếu như không nói, có phải từ nay không có cơ hội nữa không?



Nhưng những thứ này đều là chuyện nhỏ, nàng ta làm sao có thể vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà gánh vác lỗi lầm lớn như vậy.



Nghĩ tới đây, Từ Cẩn Du nhìn về phía Từ lão phu nhân.



Nàng ta làm đều là chuyện nhỏ, sở dĩ các nàng bị nhốt ở chỗ này là bởi vì tổ mẫu.



Nếu như tổ mẫu thuận theo ý Thái hậu, nói cái chết của thứ cô không rõ ràng, giúp Thái hậu đối phó Hoàng hậu nương nương, các nàng nhất định không tới mức này.



“Tổ mẫu,” Từ Cẩn Du cắn môi nhìn về phía Từ lão phu nhân, “Nên làm thế nào đây? Chúng ta có chết ở đây không.”



Từ Cẩn Du lắc lắc cánh tay Từ lão phu nhân, mặt Từ lão phu nhân như giấy vàng, trong lòng tràn đầy đấu tranh.



Mấy người Bình Quận vương phu nhân quỳ như vậy, thì chẳng khác nào nhận tội.



Bà ta đi nhận tội, có nghĩa là thừa nhận dùng mạng của thứ nữ đổi lấy lợi ích ngay trước mọi người. Một khi chuyện này vạch trần ra, thì sau này bà ta không còn mặt mũi nào mà tiến cung, cũng làm gì còn uy nghiêm gì mà quản gia. Lão Tam sẽ không nói cái gì, nhưng tính lão Đại lại rất cứng rắn, nhất định sẽ tranh cãi với bà ta cho ra chuyện thì thôi.



Nghĩ tới đây, Từ lão phu nhân chỉ cảm thấy một luồng máu nóng xông lên yết hầu. Lúc thứ muội kia chết, bà ta cười to ba tiếng, từ nay về sau trong cái nhà này không có ai đối nghịch với bà ta nữa, nhưng ngày hôm nay, bà ta lại bại bởi người chết.



Từ lão phu nhân lảo đảo lắc lư giống như là con thuyền sắp chìm, mà Từ Cẩn Du cũng đang vùng vẫy trên cái thuyền này.



Từ Cẩn Du nắm chặt tay, tổ mẫu bình thường yêu thương nàng ta, nàng ta phải dùng chút tâm tư, mới có thể làm cho tổ mẫu nghĩ đủ cách cứu nàng ta: “Tổ mẫu... lát nữa, cháu gái sẽ đi nhận sai, nói chuyện của thứ cô là cháu gái dặn người nói như vậy, không liên quan đến tổ mẫu. Tổ mẫu không cần lo lắng, cháu gái còn nhỏ, lại hầu hạ Thái hậu nương nương nhiều năm, Thái hậu nương nương nhất định sẽ niệm chút tình kia, sẽ không làm gì cháu gái đâu.”