Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 453 : Sai càng thêm sai

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


“Tổ mẫu,” Từ Cẩn Du ôm lấy Từ lão phu nhân, mỗi lần chỉ cần nàng ta làm như vậy, trái tim tổ mẫu sẽ mềm xuống, “Trước đây là người bảo vệ con, bây giờ nên đến cháu gái bảo vệ người, người yên tâm... cháu gái không thể để cho người mất mặt. Chuyện này qua đi chúng ta cùng trở về Hàng Châu, tương lai cháu gái... cũng gả ở Hàng Châu, tiện hầu hạ tổ mẫu.”



Từ Cẩn Du biết, Từ lão phu nhân sẽ không thể nào đồng ý. Lần này Từ lão phu nhân gióng trống khua chiêng đi tới kinh thành, lễ vật tùy thân mang theo mấy chục xe, nói với trưởng bối trong tộc, Hàng Châu vừa lạnh vừa ướt không thích hợp dưỡng lão, trong kinh khô ráo ở thoải mái hơn, nếu ảo não trở về thế này, Từ lão phu nhân nhất định sẽ cảm thấy mất mặt.



Cho nên, Từ lão phu nhân không thể nào trở lại Hàng Châu nữa, càng đừng nhắc tới chuyện mang nàng ta trở về.



Từ lão phu nhân đã sớm nói, Thái hậu nhất định sẽ cưới gả cho nàng ta, đây là vinh dự lớn nhất của Từ gia. Nếu như nàng ta và tổ mẫu đều xảy ra chuyện, vậy cũng không còn bất kỳ đường vãn hồi nào nữa.



Lại cũng không có ai nói đỡ cho Từ gia ở trước mặt Thái hậu.



Từ Cẩn Du đang suy nghĩ, Từ lão phu nhân đã đặt tay lên bả vai Từ Cẩn Du, trong lòng Từ Cẩn Du lập tức mừng rỡ, nước mắt lại chảy xuống, ngẩng đầu lên đáng thương nhìn Từ lão phu nhân.



...



Lời của Từ Cẩn Du, khiến cho trái tim Từ lão phu nhân dần ấm áp.



Từ lão phu nhân cay cay mũi, không uổng công bà ta thương yêu Cẩn Du của bà ta.



Thứ muội kia của bà ta mặc dù được phu quân yêu thích nhưng đã chết lâu rồi, không có cháu gái tốt như vậy ở bên cạnh, điểm này không bằng bà ta, càng không thể nào tranh đoạt với bà ta.



Bà ta không quan tâm Từ Như Tịnh kia nhưng lại không thể không để ý đến Cẩn Du một tay bà ta nuôi lớn.



Mặc dù đứa bé này không thông minh như bà ta muốn, nhưng cuối cùng trong lòng Cẩn Du vẫn có tổ mẫu bà ta đây, như vậy là đủ rồi, bà ta còn cầu cái gì nữa?



Bà ta không thể để cho đứa trẻ chắn trước mặt bà ta.



Bà ta không thể dùng Từ Như Tịnh để đổi lấy cháu gái ruột của bà ta.



Từ Cẩn Du muốn đứng dậy, nhưng nàng ta lại sợ tổ mẫu sẽ không ngăn nàng ta lại, lỡ thật sự để cho nàng ta xông tới quỳ xuống trước mặt cung nhân, nàng ta nên làm thế nào?




Hàng thị đè nén tiếng kinh hô, mím chặt môi, đứng tại chỗ không động đậy.



Lúc này Từ lão phu nhân đã là nữ quyến phạm sai lầm, hẳn do Thái hậu nương nương xử lý, bà ta không thể bởi vì Từ lão phu nhân là mẹ chồng của mình, mà làm hỏng quy củ của Thái hậu nương nương.



Sai chính là sai.



Hơn nữa cái sai này của Từ lão phu nhân quá to lớn.



“Mẫu thân,” Hàng thị nói, “Người giấu ngọc quyết kia ở chỗ nào? Bây giờ con sẽ cho người đến nhà cũ thu hồi lại, người không thể sai lầm thêm nữa.”



Từ lão phu nhân cả người xụi lơ không có khí lực: “Ở... bắc viện... hàng rào chân tường...”



Bắc viện, hàng rào chân tường, nơi đó là nơi nhà cũ xử lý chất thải, Từ lão phu nhân lại chôn đồ ở nơi đó.



Hàng thị quay đầu nhìn Từ Tùng Nguyên.



Từ Tùng Nguyên đứng ở giữa viện, cuối cùng ngẩng mặt lên, trong mắt là vẻ vô cùng kiên định: “Ta đi cầu Hoàng thượng, lần này... nhất định phải làm rõ ràng.”



Từ Tùng Nguyên nói xong, xoay người đi ra ngoài, nội thị bên cạnh lập tức đi theo.



...



Từ Cẩn Du cố gắng muốn ngồi dậy nhưng Từ lão phu nhân giống như là bức tường, chặt chẽ đè ở trên người nàng ta, nàng ta hoàn toàn không thể động đậy.



Nàng ta không quan tâm thứ cô chết như thế nào, nàng ta chỉ muốn biết, chuyện này có phải đã không còn liên quan đến nàng ta hay không, tương lai nàng ta còn có thể trở lại bên cạnh Thái hậu nương nương hay không.



“Mẫu thân,” Từ Cẩn Du nhìn về phía Hàng thị, “Người mau đến xem xem, tổ mẫu... không ổn lắm...”