Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 455 : Hai người trùng sinh

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Tào Ung.



Mí mắt Từ Sĩ Nguyên giật giật.



Tào Ung Đại Lý Tự khanh nổi danh lẫy lừng kia.



Ông ta nhớ Tào Ung tham dự vào án Khánh Vương mưu phản mới bị giết, nhưng bây giờ lại lật án cho Tào Ung.



Đây là kẻ nào nhắc đến?



Chẳng những lật án cho Tào Ung, còn tha cho đệ đệ Tào Gia của ông ta, như thế đã đành, phạm nhân nhốt ở Hoàng Thành Ti cũng đều được thả ra.



Nhất định là có chuyện lớn xảy ra.



Từ Sĩ Nguyên đuổi người bên cạnh xuống, cải trang đi ra ngoài, lại vòng vo dọc theo đường phố hai vòng, mới tới một trạch viện.



Mở cửa là một ông lão xanh xao, nhìn thấy Từ Sĩ Nguyên lập tức nói: “Lão gia tới rồi.”



Từ Sĩ Nguyên gật gật đầu, bước nhanh vào hậu viện, đi qua đường hẻm, đến một phòng hẻo lánh.



Từ Sĩ Nguyên đưa tay đẩy cửa ra, người phụ nữ ngồi ở bên trong ngơ ngác xoay đầu lại, thấy Từ Sĩ Nguyên ánh mắt lập tức phát ra ánh sáng: “Ông... ông quay lại rồi.”



Bà ta kêu lên, giọng nói có chút mơ hồ không rõ.



Hứa thị mặc áo choàng màu vàng, trên đầu búi tóc tròn, cài cây trâm gỗ, trừ cái này ra không có bất kỳ trang điểm gì nữa. Sắc mặt vàng đen không ánh sáng, lỗ mũi phiếm xanh, môi tái nhợt, giống như là một bà tử bốn mươi năm mươi tuổi. Bà ta đang cầm kim, tỉ mỉ may lót giày.



Con bướm trên lót giày như vỗ cánh muốn bay.



“Sao không nghỉ ngơi đi lại khâu mấy thứ này.” Từ Sĩ Nguyên lắc lắc đầu.



Hứa thị dùng mu bàn tay thô ráp dụi mắt, dụi đến sưng đỏ cả khóe mắt lên, lúc này mới có thể nhìn rõ: “Ta vừa hay nhàn rỗi không có việc gì...”



Trên mặt Từ Sĩ Nguyên lộ ra vẻ bi thương: “Để cho bà ở lại chỗ này, cũng là làm khó cho bà, chỉ là trong viện không thể có người ngoài hầu hạ, nếu không tai vách mạch rừng.”
Không, là thay đổi rồi.



Tộc Hứa thị, bà ta, bao gồm Thẩm Xương Cát, Cố Thế Hoành đều không giống kiếp trước.



Cố gia càng ngày càng tốt, mà bà ta lại càng thê thảm hơn kiếp trước.



Hứa thị nhìn về phía Từ Sĩ Nguyên: “Chẳng lẽ tất cả thật sự là ý trời, ý trời khó trái.”



Hứa thị giống như bị nghẹt thở, toàn thân chấn động, trên mặt xuất hiện vẻ dở khóc dở cười, bà ta há miệng ra, thiếu lưỡi nhìn hết sức kinh khủng.



“Ta không biết... ta không biết...”



Từ Sĩ Nguyên kéo Hứa thị đang hốt hoảng lại, ôm bà ta vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ sau lưng bà ta: “Không sao đâu, cứ từ từ, bà sẽ biết, bà sẽ biết hết.”



...



Lang Hoa nhìn sắc mặt tái nhợt của Tào Gia, đầu đầy mồ hôi.



Cưa bỏ chân thối rữa là bước gian nan nhất, tiếp theo chỉ cần bảo đảm vết thương có thể khép lại, mạng của Tào Gia mới coi là giữ được.



Hồ Trọng Cốt không khỏi lắc đầu: “Tào đại nhân này đúng là xương cốt cứng rắn, lúc cưa chân lại không kêu tiếng nào.”



Lang Hoa cũng không cảm thấy bất ngờ, nếu như không phải xương cốt Tào Gia cứng rắn, cũng sẽ không khắc bản tố trạng trên người mình. Năm đó, lúc nàng nghe Lục Anh nói còn cảm thấy Tào Gia quá đáng thương.



Người không có cửa kêu oan, có thể làm chỉ là khắc oan tình trên thân thể.



Kiếp này Tào Gia có thể sống tiếp, ông ta cũng không cần làm như vậy nữa.



Thay đổi những chuyện này, thay đổi những người này, có lẽ chính là ý nghĩa sống lại của nàng.



Lang Hoa nghĩ tới đây, cảm giác được bả vai ghìm xuống, có người phủ áo khoác lên người nàng.