Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 456 : Tên mặt dày
Ngày đăng: 11:05 30/04/20
Lang Hoa không cần quay đầu lại cũng biết là Bùi Khởi Đường tới.
Bùi Khởi Đường nói: “Nổi gió rồi, sao không kêu hạ nhân lấy y phục cho nàng?”
Đảo mắt đã đến mùa đông rồi, gió có chút lạnh.
Lang Hoa cười cười: “Ta kêu A Quỳnh và A Mạt đi chuẩn bị khăn vải, thảo dược, hai người đi ra ngoài liền bị buộc ở tiền viện, luôn không trở lại, Tiêu ma ma còn phải trông nom ta... Ta đã kêu Tiêu Ấp đi lấy rồi.”
Lang Hoa nói rồi định trả lại áo khoác trên người cho Bùi Khởi Đường.
“Nàng khoác đi.”
Áo khoác của hắn vừa rộng vừa to, có thể mặc hai người nàng cũng còn dư chỗ, chắn gió rất tốt.
“Chuyện hôm nay phải cám ơn nàng,” Bùi Khởi Đường thấp giọng nói, “Nếu như không phải là nàng dặn Thế thúc chú ý tới Tào Gia, bắt đầu cho đám người Tào Gia dùng thuốc, sợ rằng Tào Gia cũng không chống đỡ được đến bây giờ.”
Lang Hoa không nhịn được hé miệng cười, trong ánh mắt lộ ra mấy phần vui mừng: “Vậy có phải ta cũng nên cám ơn huynh hay không? Nếu như không có huynh giúp đỡ, án Trang Vương cũng không thể phá nhanh như thế được, phụ thân ta cả ngày đối mặt với Đường Bân kia còn không biết phải lo âu thế nào.”
Nhìn Lang Hoa tươi cười, trong lòng Bùi Khởi Đường lay động, lát sau mới bình tĩnh lại.
Lang Hoa lập tức cảm thấy má nóng lên, lúc hai người ở một mình, nàng càng ngày càng không được tự nhiên.
“Bả vai huynh thế nào rồi? Ta xem xem.”
Lang Hoa xoay người, Bùi Khởi Đường mở cúc cổ áo ra, cúi xuống, lộ ra bả vai cho Lang Hoa xem.
Da thịt vẫn sưng đỏ như cũ.
Lang Hoa nói: “Không ngờ hiệu quả của thuốc này còn chưa hết.”
Lang Hoa cột chặt khăn vải lại, kéo quần áo Bùi Khởi Đường: “Những chuyện này, cần huynh tự mình làm, người khác không giúp được.”
Kiếp trước, Bùi Khởi Đường từ đầu đến cuối không rửa sạch được danh tiếng con cháu chẳng ra gì của Bùi gia. Bên ngoài đồn đại, Bùi Khởi Đường và người Bùi gia gặp nhau giống như cừu địch. Trái tim nam tử lại không cách nào chiếu cố đến mọi việc trong nhà được, hơn nữa Bùi Khởi Đường luôn làm việc ở bên ngoài.
“Ở bên ngoài đương nhiên phải kiên cường chút, dẫu sao huynh cũng là Bùi đại nhân, về nhà thì không như thế nữa,” Lang Hoa nói rồi bắt đầu sửa sang lại hòm thuốc trong tay, “Bị thương lại không thể chịu đựng, lúc nên khó chịu phải khó chịu.”
“Lúc huynh ở Hàng Châu, tâm tư kia ở chỗ nào học hả?”
Giả bộ bệnh, giở trò lừa bịp vô lại.
Ở bên ngoài dễ dùng, ở trong nhà đương nhiên càng dễ dùng hơn.
Tiếng cười trầm thấp truyền tới, Bùi Khởi Đường nhếch miệng lên: “Sao ta lại không nghĩ đến chứ.”
Lang Hoa ung dung đưa mắt nhìn Bùi Khởi Đường: “Đây vẫn là huynh dạy ta đó.” Ở trước mặt nàng nhìn thì ngoan ngoãn như vậy, thật ra thì trong khuôn mặt dịu dàng ôn hòa kia lại cất giấu lưỡi đao sắc bén.
Nàng bị hắn lừa gạt lần hai lần, còn bị hắn lừa gạt ba lần, bốn lần sao? Không thể bởi vì nhìn hắn đáng thương liền giúp hắn lo nghĩ, đưa ra chủ ý, nếu không hắn nhất định sẽ được voi đòi tiên.
“Vẫn còn có việc, ta đi trước đây.” Lang Hoa cầm lấy hòm thuốc, xoay người đi về phía trước.
Bùi Khởi Đường cũng sửa sang lại quần áo, ra cửa cưỡi ngựa trở về Bùi gia.
...
Hoàng đế uống hai bát thuốc lớn, lần này, cuối cùng cũng có tinh thần hơn.
Hắn chống người lên phân phó Thường An Khang: “Thay y phục cho Trẫm, kêu Lưu tướng, Tạ tướng đến điện Cần Chính chờ, Trẫm muốn hồi cung.”