Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 462 : Thúc giục

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Lang Hoa nghĩ tới những thứ này liền không ngủ được nữa, muốn đứng dậy xuống giường.



A Quỳnh bên ngoài nghe được tiếng động, cười vào phòng hầu hạ.



Phân phó nha hoàn đi lấy nước, A Quỳnh mới tự tay vén rèm lên: “Tiểu thư mộng đẹp, tinh thần nhìn tốt hơn nhiều.”



Nói đến mộng, trên mặt Lang Hoa không khỏi đỏ lên.



Thật là kỳ quái, sao nàng lại nằm mơ như vậy, nhất định là tại mấy ngày nay Bùi Khởi Đường luôn lúc ẩn lúc hiện bên cạnh nàng, nhiễu loạn tâm thần của nàng.



Đều nói ngày nghĩ sao đêm mơ vậy...



Nhưng mà, với quan hệ của nàng và Bùi Khởi Đường, nàng sẽ mơ thấy hắn cũng rất bình thường, nhưng nằm mơ thấy cảnh tượng áo mũ không chỉnh tề như vậy, thì không đúng lắm...



Nghĩ tới đây, trái tim Lang Hoa nhảy loạn.



Thấy Tiêu ma ma và A Mạt cũng tiến vào, Lang Hoa lập tức đuổi những suy nghĩ kỳ quái kia đi, mỉm cười nhìn sang như không xảy ra gì cả.



Cũng không phải là tất cả mọi chuyện đều có thể tìm được câu trả lời, nàng chỉ cần quên giấc mộng kia là được rồi.



A Mạt đem nước tới, Lang Hoa rửa mặt chải đầu lập tức cảm thấy sảng khoái rất nhiều.



Tiêu ma ma cười nói: “Hồ tiên sinh nói Đại tiểu thư có thể tới Dưỡng Tề viện muộn một chút.”



Lang Hoa gật gật đầu: “Ta biết rồi.”



Từ sau khi Đường Bân bị bắt, dược liệu của Dưỡng Tề viện không thiếu nữa, Thái Y Viện cũng an bài đầy đủ y công chữa trị cho thương binh và bách tính. Cộng thêm lúc huynh trưởng ở Thái Nguyên trở lại, mang về mấy y bà biết y thuật, những người đó cũng từng chữa trị cho thương binh ở đồn bảo vệ với các nàng, những nhân thủ này đủ để ứng đối với tình hình lần này.



“Ta đi thỉnh an tổ mẫu.” Lang Hoa cười đi đến phòng Cố lão thái thái.




Lang Hoa đang thúc giục ông ta tục huyền sao?



“Đứa nhỏ này,” Cố Thế Hoành cố ý nghiêm mặt lại, “Không nên bận tâm những thứ này, nếu như Tứ thẩm của con đi rồi, ta sẽ cho người điều mấy người ở quê từ Trấn Giang qua đây giúp đỡ.”



“Người ở quê có thể làm gì chứ?” Lang Hoa khẽ nhướn mắt lên, “Bọn họ có thể chuẩn bị cơm nước, có thể xử lý việc nhà, nhưng bọn họ sao có thể nói chuyện với phụ thân? Luôn phải có một người có thể làm tri âm tri kỷ với phụ thân mới tốt.”



Lang Hoa vừa nói vừa đi về phía trước, bỏ rơi Cố Thế Hoành ở sau lưng.



Cố Thế Hoành nhìn bóng lưng của Lang Hoa ngẩn ra, trong chớp mắt Lang Hoa đã lớn như vậy, chẳng lẽ thật sự đã đến tuổi nên xuất giá rồi sao?



Suy nghĩ việc phải gả Lang Hoa ra ngoài, Cố Thế Hoành bỗng nhiên có chút không nỡ.



...



Lang Hoa ngồi xe đến Dưỡng Tề viện, bên ngoài truyền tới tiếng lão Nhạc: “Đại tiểu thư, người đợi chút.”



Lão Nhạc vén rèm trèo lên xe ngựa.



“Đại tiểu thư... có người đang nhìn chòng chọc vào Dưỡng Tề viện,” Lão Nhạc nhìn ra bên ngoài buồng xe, “Sáng sớm hôm đã đến chỗ này, coi giữ cho đến tận bây giờ.”



Lang Hoa không cảm thấy bất ngờ, nàng đã sớm biết, sau khi phạm quan của Hoàng Thành Ti được thả ra, nhất định sẽ có người đứng ngồi không yên.



Lang Hoa hỏi: “Bọn họ là muốn thăm dò thương thế của những phạm quan kia sao?”



Lão nhạc lắc lắc đầu: “Đây chính là điểm kỳ quái, bọn họ chỉ là hỏi thăm những y bà đến từ Thái Nguyên kia... Hình như là đang tìm ai.”



Tìm người? Lang Hoa rất kỳ quái, làm sao lại tìm đến Dưỡng Tề viện?