Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 463 : Lời hứa

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Lang Hoa phân phó lão Nhạc: “Không cần gấp, cứ từ từ, chỉ cần bọn họ còn theo dõi, chứng minh người kia vẫn còn ở Dưỡng Tề viện.”



Người ở dưới mắt nàng, sẽ có một ngày phải hiện hình.



Lão Nhạc gật gật đầu: “Phần lớn y bà của Dưỡng Tề viện ta đều biết, chỉ cần cho ta mấy ngày, ta sẽ tra rõ ràng.”



Lang Hoa biết bản lĩnh của lão Nhạc: “Chu Thăng không có ở kinh thành, trong ngoài đều phải vất vả cho ông rồi.”



Hai người nói xong những thứ này liền đi vào trong viện, mấy đứa bé trong Dưỡng Tề viện đang đùa giỡn, Tiêu Ấp thấy Lang Hoa tới, muốn đuổi bọn nhỏ đi.



Lang Hoa lắc lắc đầu, cười đi tới.



Một đứa trẻ trong đó lúc né tránh nhào tới trên người Lang Hoa, cầu mây trong tay cũng rơi ra, Lang Hoa vội vàng nhận lấy cầu mây, cười giơ lên.



Bọn nhỏ lập tức vây quanh phía trước, mấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, muốn cướp được cầu mây trong tay nàng, Lang Hoa không khỏi bị bọn chúng chọc cười, dẫn luôn bọn nhỏ chạy nhanh vào trong vườn, sau khi dùng sức ném quả cầu mây ra, nàng cũng nhấc váy lên đuổi theo bọn chúng, tiếng cười vui của mấy người lập tức tràn đầy viện, cửa sổ dồn dập mở ra.



Mọi người nghe tiếng cười vui mừng, tâm trạng cũng rộng mở trong sáng lên.



Tào Gia nhìn cảnh tượng bên ngoài một lúc, nhìn về phía Hồ Trọng Cốt: “Tại sao lại có trẻ con?”



Hồ Trọng Cốt thu hồi ngân châm, có chút không để ý: “Đại tiểu thư thường xuyên đưa quần áo đưa cơm tới Dưỡng Tề viện. Những đứa trẻ nhà nghèo khó kia thường xuyên tới nơi này xin ăn, thời gian lâu dài, bọn chúng chạy luôn tới đây chơi đùa.”



“Đứng lại nào, sắp phát cháo rồi.” Trong sân truyền tới tiếng Tiêu Ấp.



Bọn nhỏ lập tức hoan hô ầm ĩ.



Tào Gia thu ánh mắt lại: “Nếu Cố gia có ý định hành thiện, tại sao không đưa những hài tử này đến điền trang, tìm cho bọn chúng chút công việc.”



Hồ Trọng Cốt cười, mặt mũi hắn xấu xí, hình dáng có vẻ rất quái dị, nhìn ở trong mắt Tào Gia lại hết sức thân thiết.



Hồ Trọng Cốt nói: “Đại tiểu thư nói, không thể bởi vì việc thiện nhỏ nhặt không đáng kể, mà nắm cuộc sống của bọn chúng trong tay.




Lời nói này rất sâu sắc.



“Con người vốn dĩ chính là như vậy, cho dù thân thiết thế nào, cũng chẳng qua ngươi là ngươi, ta là ta, cuối cùng vẫn không liên quan đến nhau.”



Nghĩ đến kiếp trước, nàng và Lục Anh chẳng qua chỉ là như vậy. Lục Anh nhất định đã sớm phát hiện thân thế của nàng nhưng vẫn thái bình giả tạo trước mặt nàng.



Cho dù nàng được mang vào dòng họ của hắn, vẫn như cũ đối mặt với sự lừa dối và lợi dụng của hắn.



Bọn họ chẳng qua là phu thê bình thường mà thôi, hoàng gia bạc bẽo, chuyện gì cũng có thể xảy ra.



Trong phòng chốc lát an tĩnh.



Lang Hoa ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt Bùi Khởi Đường thâm trầm nhìn nàng: “Nàng nghĩ như vậy sao?”



Nghĩ cái gì? Triệu thị sao?



Lang Hoa gật đầu: “Có lẽ Triệu thị chính là mấu chốt để lật án... Ta hoài nghi Triệu thị bây giờ...” Có thai. Câu nói kế tiếp nàng còn chưa nói, lại bị người ta cắt đứt.



“Lang Hoa, không phải là ai ai đều sẽ như vậy,” Ánh mắt Bùi Khởi Đường nóng bỏng, “Không phải trong mắt mỗi người đều chỉ có quyền lợi.”



“Phu thê vốn như chim ở chung một rừng, đại hoạ đến mỗi người tự bay đi, đây là lời nói gì vậy?” Bùi Khởi Đường nổi nóng, “Tại sao lại có người viết ra loại bình chú này, rõ ràng là suy bụng ta ra bụng người, lại còn ra vẻ thông thạo...”



Bùi Khởi Đường mím môi, trên mặt lộ ra vẻ minh bạch, con mắt đen như mực lộ ra uy nghiêm.



Trước giờ hắn chưa từng dùng vẻ mặt như vậy nhìn nàng.



“Lang Hoa, đời người còn dài như vậy, sẽ có một ngày, nàng sẽ tin, trên thế gian này có sống chết gắn bó, càng có không rời không bỏ.”



“Nàng và ta, vĩnh viễn sẽ không thể không liên quan.”