Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 473 : Hù chết

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Lục Anh đưa ấm lô trong tay cho Trình Di.



Từ trong kinh đi ra hơn hai canh giờ, ấm lô cũng đã sớm nguội lạnh. Lục Anh cảm thấy gió lạnh từ cổ áo thổi vào, dần dần đông lạnh hơi thở của hắn, cho nên mỗi khi hắn thở một cái đều sẽ cảm thấy vô cùng khó khăn. Chẳng biết thế nào, vào lúc này trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt Lang Hoa.



Hắn như thấy được cảnh ở bên Lang Hoa.



Nàng ngồi ở đối diện mỉm cười ngâm trà cho hắn, hơi nóng có thể khiến cho tim của hắn một lần nữa ấm lên.



Nàng có khỏe không?



Từ lần trước gặp nhau, đã qua lâu như vậy, có phải mọi chuyện của nàng đều bình yên không?



Nghĩ tới đây, trong ngực Lục Anh càng thêm đau nhức, hay là chỉ có một mình hắn khổ sở mà thôi, nàng đã buông xuống, hoàn toàn không thèm để ý rồi.



Đối với Lang Hoa mà nói, Lục gia và hắn đã không còn chút quan hệ nào với nàng nữa.



Hắn biết rõ nàng đã hạ quyết tâm, nhưng vẫn chờ đợi một ngày nào đó, nàng sẽ nhớ tới hắn, sẽ cho hắn thêm một cơ hội, tựa như mỗi một lần, tuy nàng tiễn hắn đi, nhưng vẫn có thể dễ dàng chấp nhận để hắn lẳng lặng đứng một lát ở cách đó không xa.



Dù chỉ có một chút hy vọng, hắn cũng muốn giành lấy, thế nhưng... không có, không có gì cả.



Trong tay hắn đã trống rỗng, thứ hắn có thể nắm lấy đều là lạnh giá và cứng ngắc.



"Tam gia, ngài nghỉ ngơi một chút đi." Nhìn dáng vẻ lung lay sắp đổ của Lục Anh, Trình Di không nhịn được lại khuyên bảo lần nữa.



Lục Anh không nói gì, chỉ giục ngựa tiến lên.



Hắn vốn không có tư cách dừng chân ở chỗ này, sẽ không có ai tới giúp hắn, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên phải cắn chặt răng, nghĩ mọi cách vượt qua cửa ải khó khăn, nếu không người bên ngoài sẽ chỉ nhìn hắn ngã xuống.



Nói cho cùng không ai thực sự quan tâm tình cảnh của hắn, hắn không thể buông tha chính mình, hắn nhất định phải vùng lên.



Lục Anh cắn chặt răng, kéo căng dây cương phi thật nhanh trên đường lớn.



...



"Thế nào?" Bùi Khởi Đường nhìn về phía Phùng sư thúc.
"Ta nói đều là thật, rõ ràng Lục lão thái gia dùng bước để ước lượng khoảng cách, chúng ta đào ra xung quanh rộng thế này, lại không thu hoạch được gì..."



"Không phải nói, tổ tiên Cố gia là tọa hóa sao? Liệu có phải đang hiển linh không..."



Vừa dứt lời, một cơn gió không biết từ đâu tới, thổi ‘vù’ qua ngay trước mắt mọi người, ngay sau đó cây đuốc trước mặt Lục lão thái gia tắt phụt đi.



Lục lão thái gia nhất thời run lên, thiếu chút nữa sợ đến tè ra quần, lão hoảng loạn hô: "Ai... Chuyện gì thế? Sao lửa lại tắt."



Tuy những cây đuốc khác vẫn sáng, thế nhưng tiếng kêu hoảng sợ của Lục lão thái gia lại làm cho người nghe rợn cả tóc gáy.



Phương Nhị lão gia ỷ vào gan lớn nói: "Không sao, chắc là bị gió thổi tắt, đốt lại là được."



Cây đuốc một lần nữa bị đốt lên.



Nhìn lửa cháy bập bùng, lòng của Lục lão thái gia mới dần dần an ổn lại, lão nhìn cây đuốc không chớp mắt, trong ánh mắt lộ ra biểu tình lo sợ.



Bên người truyền đến tiếng bàn tán khe khẽ của hạ nhân Phương gia.



Làm sao lại không tìm được chứ.



Lục lão thái gia càng ngày nghĩ càng hoảng sợ.



Lão nhớ rõ ràng, khoảng cách từ bàn đá ở đây tới cái cây kia căn bản không xa.



Chẳng lẽ phụ thân nhớ sai chỗ rồi, không, không thể nào, chính mắt phụ thân nhìn người Cố gia đến đây tế bái.



Lục lão thái gia nghĩ tới đây, bỗng cảm thấy sau tai bị người thổi một luồng khí lạnh, giống như là ai lại gần nói chuyện với lão, nhưng không nói gì, mà là lộ ra vẻ mặt âm u, cứ trêu chọc lão.



Trước mắt Lục lão thái gia xuất hiện bức họa đã mở ra trong từ đường Cố gia, mắt của người trên bức họa như đang nhìn hắn chằm chằm.



Lục lão thái gia không kìm được, đưa tay lên sờ cái tai lạnh lẽo của lão, không ngờ tay lão lại chạm đến một ngón tay... một ngón tay lạnh như băng.



Dòng máu toàn thân Lục lão thái gia xông cả lên đầu, "Á" một tiếng rồi dùng hết toàn bộ sức lực nhảy lên