Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 474 : Đêm kinh hồn

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


"Ông ấy ở chỗ này, ông ấy ở đây..." Lục lão thái gia túm chặt lấy cánh tay Phương Đại lão gia, ngón tay của lão như muốn đâm vào da thịt Phương Đại lão gia.



"Cái gì? Ai?" Trong lòng của Phương Đại lão gia cũng hoảng lên, nhìn lại phía chiếc bàn đá mà Lục lão thái gia vừa ngồi. Hắn còn chưa nhìn rõ, một cơn gió lạnh lại thổi ‘vèo’ qua, cây đuốc bên cạnh cái bàn đá lần thứ hai bị dập tắt.



"A..." Lục lão thái gia lớn tiếng gào lên, "Ma… có ma… Ông ấy tới.. tới bắt chúng ta."



Ma, chữ này bị gọi ra cũng khiến cho lòng người rất sợ hãi.



"Chẳng trách không tìm được ông ấy, thì ra ông ấy đã đi ra rồi, ông ấy đã đi ra rồi."



Lục lão thái gia như phát điên, không ngừng lẩm bẩm.



Mọi người cũng nghe rõ ràng, "Ông ấy" chính là chỉ thi thể bọn họ muốn đào kia, là người Cố gia kia.



"Lão thái gia," Phương Đại lão gia dựng tóc gáy, hắn kéo mạnh Lục lão thái gia, "Ngươi đừng hoảng sợ, ở đây không có ma, đều là người... Ngươi nhìn xem, chúng ta..."



"Ta sờ thấy ông ấy, tay ông ấy lạnh lẽo, vừa rồi ông ấy ở... ngay..." Lục lão thái gia quay đầu hướng phía sau mình nhìn lại, "Ngươi mau nhìn xem, ông ấy còn ở đó hay không... Ông ấy..."



Lục lão thái gia kéo chặt Phương Đại lão gia, khuôn mặt của lão vặn vẹo, vô cùng dữ tợn.



Mọi người đều vô thức hướng phía sau nhìn lại, tìm kiếm thi cốt, người Phương gia cũng đều ngừng tay, nhìn quanh bốn phía.



Âm thanh kì quái không biết truyền từ đâu tới.



"A." Mang theo vẻ khinh miệt và cười nhạo.



"Các ngươi không tìm được ông ấy, bởi vì ông ấy đã đi ra rồi, ông ấy đã đi ra rồi."



Lục lão thái gia nắm vạt áo dài của Phương Đại lão gia. Phương Đại lão gia muốn vùng thoát khỏi Lục lão thái gia, tiếc rằng càng động đậy Lục lão thái gia lại càng túm chặt.



"Có... Có người..."



Người Phương gia cũng quát lên: "Ai... Ai đẩy ta."



Vừa dứt lời, cây đuốc cắm trên mặt đất liền dập tắt.




Bùi Khởi Đường thẳng người lên, hắn còn tưởng dù gì Phương gia cũng là người từng trải, sẽ không dễ dàng bại trận. Lại không nghĩ rằng chẳng qua chỉ trong chốc lát, những người này đã chạy tứ phía, bị Phùng sư thúc trêu chọc như lũ khỉ con.



"Vừa phải thôi, tăng nhân trong tự sắp tới kiểm tra, bảo Phùng sư thúc sớm đi ra đi."



Bùi Khởi Đường lạnh nhạt phân phó, xoay người chuẩn bị xuống núi.



Không khác phán đoán của hắn lắm, chỉ dựa vào Phùng sư thúc là có thể xử lý sự tình thỏa đáng, hắn tới cũng không có đất dụng võ.



...



"Là ai để cho các ngươi tới?"



Phương Đại lão gia nghe được giọng nói lạnh như băng truyền đến bên tai.



Hắn rùng mình một cái, run giọng nói: "Không liên quan đến chúng ta, là ý của Lục lão thái gia, lão xui chúng ta đào thi cốt mạ vàng lên, dùng để uy hiếp Cố Thế Hoành."



"Không liên quan đến chúng ta, đừng tới tìm chúng ta... Đều là ý của Lục lão thái gia... Là lão..."



Phương Đại lão gia càng không ngừng lẩm bẩm, chỉ hy vọng ma đừng bám lấy hắn.



Chẳng biết niệm bao lâu.



"A di đà phật, thí chủ, tại sao các ngươi lại ở chỗ này..."



Một giọng nói vang lên, Phương Đại lão gia càng thêm sợ hãi, chảy hết cả nước mắt nước mũi: "Van xin ngươi tha chúng ta đi, chỉ cần tha chúng ta không chết, ta thỉnh Đại hòa thượng đức cao vọng trọng độ kiếp cho ngươi... Là Lục lão thái gia xui chúng ta tới đào thi cốt, oan có đầu nợ có chủ, ngươi... Ngươi đi tìm hắn lấy mạng đi."



"A di đà phật, thí chủ, rốt cuộc các ngươi đã làm chuyện gì?"



Hòa thượng già nói lần nữa.



Rốt cuộc Phương Đại lão gia cũng phát hiện không đúng, hắn ngẩng đầu lên, thấy được mấy người xuất gia cầm đèn đứng ở cách đó không xa.



Phương Đại lão gia trợn to hai mắt, giống như thấy được tia hi vọng, hắn lập tức nhào tới: "Mau... Mau cứu chúng ta... Sư phụ... Đều là người Lục gia xui chúng ta làm, xin ngài cứu huynh đệ chúng ta."