Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 475 : Sửa chữa

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


"Tam gia, ngài đã tới rồi, " Hạ nhân Lục gia nhìn thấy Lục Anh, vẻ mặt lập tức mừng rỡ, "Lão thái thái đang lo lắm, ngài mau đi xem một chút."



Lòng Lục Anh trầm xuống: "Làm sao vậy?"



"Lão thái gia," Hạ nhân Lục gia lắp bắp nói, "Lão thái gia đã xảy ra chuyện."



Lục Anh nhíu mày, hiển nhiên hạ nhân nói không rõ ràng, nếu như là ở nửa đường lão thái gia bệnh, như vậy chuyện này còn dễ giải quyết, nhưng nhìn sắc mặt của hạ nhân, sợ rằng không đơn giản như vậy.



Hạ nhân Lục gia đi bẩm báo với Lục lão thái thái.



Chỉ trong một nén nhang, Lục lão thái thái đã y phục chỉnh tề ở trong phòng chờ Lục Anh.



Lục Anh cởi áo choàng dính tuyết, vội vội vàng vàng vào cửa.



Nhìn thấy Lục Anh, Lục lão thái thái lập tức nói: "Tốt quá con đã đến rồi, mau... Con mau lên núi tìm tổ phụ con, ta thấy việc này không bình thường..."



Trình Di nghe lời này, ngoài ngạc nhiên, trong lòng tràn đầy lòng chua xót, hắn thực sự đau lòng vì Tam gia. Tam gia đi đường mệt mỏi đến nơi này, y phục trên người đều đã bị tuyết thấm ướt, lão thái thái lại không có một chút đau lòng nào, thậm chí không để cho nha hoàn mang chén trà nóng cho Tam gia, đã đuổi Tam gia đi ra ngoài tìm lão thái gia.



Nếu như Tam gia không đến, cũng sẽ không có ai đi làm chuyện này hay sao?



"Lão thái thái," Trình Di không nhịn được nói, "Tam gia vẫn còn bệnh, vừa đi cả chặng đường dài đến đây, sợ rằng không đi được, ngài nói lão thái gia đi nơi nào, ta mang người đi tìm."



Đột nhiên bị Trình Di nói như vậy, trong lòng Lục lão thái thái có chút không vui. Trình Di cũng không phải là người hầu Lục gia, ngày thường đi theo làm việc bên người Lục Anh, cũng không thể coi là hạ nhân, nói tới nói lui cũng không có quy củ, nếu như không phải là nhìn tới mặt mũi của Lục Anh, bà ta ắt phải dạy dỗ Trình Di.



Lục lão thái thái còn chưa lên tiếng, Lục Anh đã nói: "Tổ mẫu, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ngài nói rõ ràng với cháu trai, cháu trai mới có thể lập tức tìm được tổ phụ."



Lục lão thái thái nghe được lời này, thở dài nói ra chuyện gặp Phương gia.



"Phương gia coi như là chu đáo, rất quan tâm chăm sóc tổ phụ con, tổ phụ con... đi theo người Phương gia, hai ngày rồi ta cũng không gặp được bóng ông ấy, nghe được tin tức thì ông ấy đã vào núi."



Nói đến đây, mặt Lục lão thái thái đầy vẻ bất đắc dĩ.




Người đàn ông cầm cây đuốc đang nhanh chóng chạy đến, luôn miệng gào thét.



"Ma gì?" Trình Di kéo lấy người nọ, người nọ lại liều chết để tránh thoát.



"Ma, chúng ta gặp ma, ma... Đi mau..."



Trình Di nhíu mày phất tay đánh vào trên mặt người nọ, "Nói bậy bạ gì thế? Chúng ta là người Lục gia, tới tìm lão thái gia chúng ta, lão thái gia chúng ta ở nơi nào?"



Hạ nhân Phương gia bị đánh đến ngẩn người tại đó, một lát mới lấy lại tinh thần, nhìn ra phía sau: "Lục lão thái gia bị ma bắt được... Lão hình như... đã..." Hắn thấy cảnh Lục lão thái gia lăn trên mặt, rất đáng sợ.



Hạ nhân Phương gia nói vậy, khiến cho sắc mặt của Lục Anh càng trầm xuống.



"Để hắn đưa chúng ta đi tìm người." Lục Anh phân phó Trình Di.



Trình Di hiểu ý lập tức lấy dược hoàn ra, nhét vào trong miệng hạ nhân Phương gia, sau đó lấy túi nước đổ vào miệng hạ nhân Phương gia.



"Tiếp tục đi." Lục Anh phân phó.



Không thể lưu lại một khắc nào nữa.



"Ánh lửa."



Rốt cục có người hô một tiếng.



"Bọn họ ở đằng kia, tìm được người rồi."



Giày vò cả đêm cuối cùng thấy được ánh mặt trời, Lục Anh đang chuẩn bị bước nhanh đi xem thế nào.



"Các ngươi là ai?" Một giọng nói vang lên sau lưng người Lục gia.