Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 476 : Không chỗ nào có thể trốn

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Giọng người kia lộ ra mấy phần uy nghiêm, là người trong công môn mới có giọng nói như vậy.



Lục Anh quay đầu tìm kiếm khắp nơi, phía sau cách đó không xa đã sáng lên hơn mười cây đuốc.



Người dẫn đầu sầm mặt đi tới: "Các ngươi ở đây làm gì?"



Trình Di muốn tiến lên nói, người nọ dùng cây đuốc chiếu trên mặt Trình Di, vẻ mặt khinh thường, người bên cạnh mặc đồ nha môn lập tức cản Trình Di lại.



Hiển nhiên là coi Trình Di là hạ nhân.



Trình Di chưa từng thấy trận thế như vậy, người nọ đầy vẻ giải quyết việc công.



Đêm khuya mang theo nhiều người như vậy xuất hiện ở trong núi, hành tung khả nghi, là có thể sẽ bị áp giải đi nha môn thẩm vấn.



Lục Anh cả người rét lạnh.



Rõ ràng việc Phương gia và tổ phụ làm đã bị người phát hiện, bằng không nơi này cách nha môn gần nhất cũng phải đi đường nửa canh giờ, lại đang trong đêm hôm khuya khoắt, làm sao sẽ mang người trong nha môn tiến vào trong núi.



Lục Anh đi lên trước hành lễ: "Chúng ta là Lục gia Hàng Châu, lão thái gia của nhà chúng ta lạc đường ở trong núi, cho nên chúng ta mới phải tìm người ở trong đêm khuya. Lúc này còn chưa có vào kinh thành lại đang cấm đi lại ban đêm nên chưa hướng phủ nha báo cáo."



Đầu lĩnh Ban Đầu1 nghe được lời này, quan sát Lục Anh vài lần mới nói: "Ở trong núi lạc đường? Lúc nào? Thế nhưng ở cùng một nhóm người Phương gia vào núi?"



1 Người đứng đầu trực ban.



Nói xong ánh mắt rơi vào trên người của Phương gia đang run rẩy cả người bên cạnh Lục Anh.



Hạ nhân Phương gia đều mặc áo nâu ngắn vải thô, đặc biệt dễ nhận ra.



Lục Anh biết mặc dù là hắn một mực phủ nhận, những người này cũng sẽ không tin tưởng.



Lục Anh tự định giá chốc lát mở miệng nói: "Tổ phụ ta chính là bị người Phương gia mời đi, đến nay không thấy bóng dáng, trong nhà lão tổ mẫu đã gấp đến muốn ngất đi, cũng vì vậy ta mới từ trong kinh chạy tới xử trí việc này."



Một câu nói đã đem mình và Lục gia tách được ra ngoài.



"Ngươi là ai?" Ban Đầu hỏi.




Hiện tại có phải Bùi Khởi Đường không đã không quan trọng, bởi vì Bùi Khởi Đường đã sắp xếp xong xuôi tất cả.



Ban Đầu trước tiên cùng hòa thượng nói hai câu, lập tức phân phó người đem người Phương gia mang đi.



"Vị thí chủ này cần khám và chữa bệnh, phải sớm đưa đi xuống núi."



Tăng nhân để cho Lục Anh phục hồi lại tinh thần, Lục Anh bước lên phía trước đi nhìn xem tình huống Lục lão thái gia.



Lục lão thái gia tuy rằng còn chưa chết, thế nhưng hô hấp đã cực kỳ yếu ớt, giống như lúc nào cũng có thể trút hơi thở cuối cùng.



Ban Đầu chỉ vào Lục lão thái gia: "Các ngươi có thể mang lão đi khám bệnh, có điều lập tức phải tới quan nha, nói rõ chuyện hôm nay với Huyện úy chúng ta." Trong ánh mắt nhìn Lục gia lộ ra mấy phần khinh thường.



Lục Anh ngẩng đầu lên: "Bọn họ chẳng qua chỉ vào núi giữa đêm thôi, làm gì có tội danh gì?"



"Tội danh?" Ban Đầu cười nhạt, "Các ngươi không rõ sao? Sau khi Trang Tạng Đại Phật khai quang trong núi, trong bụng là Phật tượng, đã từng bị người trộm cướp nhiều lần. Các ngươi đêm hôm mang người vào núi, cầm những dụng cụ này, chẳng phải là vì trộm cướp kinh Phật mà đến sao"



Thì ra là như vậy.



Lục Anh đã hiểu được.



Chính là muốn khiến nha môn cho rằng người Phương gia là vào núi trộm cướp tượng phật và kinh thư, như vậy những quan sai mới có thể tra xét tình hình trong núi sâu.



Bùi Khởi Đường không cần ra mặt cũng đã sắp đặt mọi chuyện thỏa đáng.



Hắn cho rằng tới nơi này sẽ giao thủ cùng Bùi Khởi Đường, nhưng ngay cả cơ hội chạm mặt với Bùi Khởi Đường cũng không có.



Lục Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trên đầu hắn rất âm u.



Trình Di đã đỡ Lục lão thái gia xuống, ống quần Lục lão thái gia đã kết thành băng, màu trắng vàng ở đũng quần đều lộ ra hết, thân thể cũng dần trở nên lạnh lẽo, chỉ sợ còn chưa đưa đến nhà trọ đã ngừng thở.



"Đi thôi," Lục Anh phân phó, "Mau mời lang trung đến xem bệnh." Lần này sợ rằng hắn khó mà vào quan trường được, danh tiếng Lục gia coi như hết rồi, lão thái gia vừa chết, hắn sẽ phải để tang... Lúc này bày trước mặt hắn là một đống vấn đề khó khăn.



Cổ họng Lục Anh hơi ngứa, lại bắt đầu ho khan sù sụ.