Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 497 : Lương tâm

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Lục Anh cho người đưa Lục lão thái thái trở về Lục gia.



Lục lão thái thái nằm trên giường, khí sắc toàn thân dường như đã khá hơn nhiều.



Người trong phòng đều đã lui xuống hết, Lục Anh đứng bên giường ngẩng đầu lên: “Tại sao tổ mẫu lại làm như vậy? Tại sao lại kéo Mẫn Giang Thần xuống nước?”



Lục lão thái thái trầm mặt: “Con cũng đã biết chuyện của Cố Lang Hoa và Bùi Khởi Đường rồi đấy, Cố gia không cần người con rể như con nữa, con đừng nghĩ đến Cố gia nữa, vừa hay Mẫn Giang Thần thích con, thì nên nhân cơ hội này kết thân với Mẫn gia, bám lấy Mẫn gia, có vậy con mới sớm có ngày nở mày nở mặt được.”



“Nếu không, con sẽ thực sự phải trở về Trấn Giang, vĩnh viễn ở lại trong tộc, đừng nghĩ đến chuyện ra làm quan nữa, Cố gia sẽ không tha cho con, Bùi gia cũng sẽ không tha cho con.”



Lục lão thái thái nói: “Nói cho cùng ta cũng chỉ vì muốn tốt cho con, con thử nghĩ xem, đây chẳng phải là cách tốt nhất rồi sao? Mẫn gia trách tội đã có ta gánh, dù sao ta cũng chỉ là lão thái bà tuổi tác đã cao, da mặt dày, nếu thực sự có thể tìm cho con một con đường thì cũng đáng lắm.”



“Trong mắt Vương thị có thể con chỉ là đứa con thứ,” Trên mặt Lục lão thái thái lộ vẻ hiền từ, “Nhưng trong lòng ta, con là đứa cháu duy nhất của ta, là máu mủ ruột thịt của con trai ta.”



Trong lời nói của Lục lão thái thái bao hàm ý tứ sâu xa.



Mắt Lục Anh thoáng lóe lên: “Tổ mẫu còn làm gì nữa? Hai ngày nay con không thấy Trình Di, Trình Di đã đi đâu rồi?”



Toàn thân Lục lão thái thái càng thoải mái hơn: “Trình Di thay ta đến Bùi gia, đưa quà nhận lỗi với Bùi Khởi Đường. Ta nghe vị thẩm tử trong tộc nói, người Bùi gia dùng đủ mọi cách lăng nhục họ, tuy vị thẩm tử trong tộc không chịu nổi đã chạy về, nhưng Trình Di đã ở lại Bùi gia, đến nay vẫn chưa trở về.”



Trong lòng Lục Anh khẽ run lên.



Lục lão thái thái nói: “Tốt nhất con hãy hy vọng là Trình Di chết ở Bùi gia.” Chỉ như vậy mới càng có giá trị hơn.



Lục Anh đứng đó bất động. Thì ra hắn quả thực là người của Lục gia, trong mắt chỉ có lợi ích, bất cứ lúc nào cũng chỉ biết tính toán vì lợi ích của mình.



Xưa nay vẫn luôn bị lợi ích che mắt như vậy.



Lục lão thái thái nói: “Chúng ta phải cho tất cả mọi người biết, cái chết của lão thái gia đều là do Cố gia và Bùi gia tính kế hãm hại. Bùi Khởi Đường muốn lấy Cố Lang Hoa, nên không tiếc mọi cơ hội hãm hại Lục gia chúng ta. Lục gia chúng ta không phải dễ ức hiếp đâu.”




Lục Anh không thể ngờ được lại là lý do này.



Hoàng thượng chỉ hôn, nhưng Bùi Khởi Đường lại không muốn. Ít nhất thì bổn triều chưa từng xảy ra chuyện như vậy bao giờ.



Tại sao Bùi Khởi Đường lại kháng chỉ? Hẳn là bởi vì Lang Hoa.



Bùi Khởi Đường hành động như vậy, giờ phút này đây Lang Hoa đang nghĩ như thế nào?



Lục Anh nhìn bầu trời đang dần tối đi.



Nếu đổi lại là hắn, liệu hắn có được dũng khí và can đảm như vậy để đấu tranh không?



Lúc này Lục Anh lại không thể đưa ra đáp án.



Đây chính là điểm khác nhau giữa hắn và Bùi Khởi Đường.



Lang Hoa thực sự lấy Bùi Khởi Đường rồi sẽ hoàn toàn quên hắn đi.



Có lẽ đó là kết quả tất yếu, cuối cùng hắn vẫn không thể có duyên phận làm phu thê với Lang Hoa.



Không, không phải vậy.



Nếu không có Bùi Khởi Đường, có lẽ hắn và Lang Hoa sẽ không hủy bỏ hôn ước.



Hai giọng nói hoàn toàn khác nhau đang tranh cãi trong lòng Lục Anh.



Một nỗi đau tựa như tê tâm liệt phế lại một lần nữa truyền lên trong lồng ngực hắn.