Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 496 : Ân hận

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Lục Anh tất nhiên cũng không ngờ Mẫn Giang Thần sẽ đứng ngoài cửa, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, đang định lên tiếng nhưng lại nghe thấy có âm thanh truyền đến.



“Uống xong thuốc thái thái đưa đã thấy khá hơn rồi, nếu không thực sự không biết phải làm sao.”



Đó là Lục lão thái thái.



Lục Anh chau mày, nhìn ra bên ngoài.



Quả nhiên nhìn thấy Lục lão thái thái và một vị nữ quyến đi vào trong sân.



Vị nữ quyến đó cười nói: “Chẳng qua chỉ là việc đơn giản, nghe nói hạ nhân nhà lão thái thái đang tìm thuốc, đúng lúc ta mang theo… không ngờ có công dụng thật, lúc này lão thái thái nên nghỉ ngơi cho khỏe, sao lại vội vã đến cảm ơn ta thế này, người khách sáo quá rồi.”



Mặt Mẫn Giang Thần biến sắc.



Nếu để người khác biết được nàng gặp Lục Anh ở đây, chắc chắn sẽ có tin đồn lan truyền ra ngoài, nàng vội vã cúi đầu rời đi.



“Ai đó? Mẫn Đại tiểu thư sao?” Lục lão thái thái kinh ngạc hô lên, “Anh ca nhi, tại sao hai con lại ở đây?”



Lục lão thái thái hô lên, Dương thái thái đứng bên cạnh mới nhìn thấy Mẫn Đại tiểu thư đang đứng ở cửa thiền phòng.



Mẫn Đại tiểu thư suýt nữa thì được phong làm công chúa gả đến Tây Hạ, sau này Mẫn phu nhân lại tham gia không ít yến tiệc ở trong kinh để tìm lang quân như ý cho Mẫn Đại tiểu thư, do đó rất nhiều nữ quyến trong cung đều quen biết Mẫn Giang Thần.



Dương thái thái nhìn vào trong phòng, thấp thoáng có bóng một người, có lẽ chính là “Anh ca nhi” mà Lục lão thái thái gọi.



Một nam một nữ đứng đó, ai cũng biết là chuyện gì, huống hồ bộ dạng Mẫn Giang Thần kinh hoàng sợ hãi, vẻ mặt lúng túng khó xử.



Dương thái thái hắng giọng nói: “Thì ra Mẫn Đại tiểu thư cũng ở đây, thật là trùng hợp.”



Mẫn Giang Thần cúi đầu, lập tức giải thích: “Ta… ta nghe tăng tiếp khách nói, Lục lão thái thái phát bệnh, nên đến đây xem sao.”



Dương thái thái cười đầy thâm ý: “Thì ra là vậy, xưa nay ta chưa từng được nghe nói Mẫn Đại tiểu thư là người từ bi như vậy, vừa nãy Lục lão thái thái còn nói, nếu không phải do Mẫn Đại tiểu thư giúp đỡ thì Lục gia không thể sớm siêu độ cho Lục lão thái gia như vậy được.”




“Đại tiểu thư,” Nha hoàn Mẫn gia kéo tay Mẫn Giang Thần, “Chúng ta mau đi thôi! Trở về nhờ phu nhân nghĩ cách, không chừng còn có thể cứu vãn.”



Chuyện đã đến nước này rồi còn cứu vãn thế nào đây?



Đầu óc Mẫn Giang Thần hoàn toàn trống rỗng.



Nàng để mặc cho nha hoàn kéo ra khỏi viện, cho đến khi ngồi lên xe ngựa nàng vẫn chưa hoàn hồn lại.



“Đại tiểu thư,” Ma ma quản sự bỗng lo lắng, giơ tay ấn chặt vào nhân trung Mẫn Giang Thần.



Mẫn Giang Thần thấy đau mới tỉnh táo hoàn toàn.



“Đại tiểu thư,” Ma ma quản sự nói, “Bây giờ không phải là lúc để buồn, chúng ta phải nói hết đầu đuôi câu chuyện cho phu nhân biết, mời phu nhân ra mặt, che giấu những chuyện này, nếu chẳng may những chuyện này bị lan truyền ra ngoài… danh dự của Đại tiểu thư cũng tiêu tan theo.”



Người Lục gia sẽ đồn ra ngoài sao?



Trong lòng Mẫn Giang Thần vẫn mang theo một tia hy vọng, có thể Lục gia sẽ ra mặt thu xếp, không để vị Dương thái thái đó ăn nói lung tung, Lục lão thái thái cũng sẽ giữ mồm giữ miệng.



Cứ coi như mọi việc chưa từng xảy ra.



“Chi bằng mời cả đại gia về, nhờ đại gia giúp đỡ xoay chuyển tình thế, chẳng phải đại gia quen biết Lục Tam gia sao? Tất cả đều do Lục gia mà nên, có lẽ Lục gia sẽ xử lý tốt tất cả những chuyện này.”



Lồng ngực Mẫn Giang Thần như có một tảng đá nặng đè xuống, bây giờ nàng chỉ có thể hy vọng vào Lục Anh, chuyện ngày hôm nay rõ ràng là Lục Anh không hề hay biết, hơn nữa ở trước mặt Dương thái thái hắn cũng đã giải thích giúp nàng, nếu nói có thể xử lý tốt chuyện hôm nay chỉ cần Lục Anh là đủ.



Hy vọng Lục Anh sẽ không khiến nàng thất vọng.



Nếu không nàng thực sự không biết phải làm sao nữa.



Hai tay Mẫn Giang Thần bưng chặt lấy mặt.