Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 495 : Tình cờ gặp gỡ
Ngày đăng: 11:05 30/04/20
Ngô Đồng dụi đến sưng cả mắt.
Lang Hoa dặn A Mạt rót trà cho Ngô Đồng, A Mạt chau mày nhìn Ngô Đồng, gương mặt chán ghét, một đại nam nhân lại ngồi đây khóc lóc đến cả một canh giờ.
“Được rồi,” Lang Hoa khuyên bảo, “Ngươi đến Bùi gia một chuyến, nói với Bùi thái phu nhân, gần đây tinh thần Thái phi không được tốt, khi ta đi chẩn mạch cho Thái phi, Thái phi còn nhắc đến Bùi thái phu nhân, muốn mời thái phu nhân hôm khác đến Từ Ninh Cung một chuyến.”
Bùi thái phu nhân nhất định sẽ hiểu ý của nàng.
Nếu như Thái hậu và Hoàng thượng ầm ĩ lên vì chuyện gì, Thái phi thường điều đình từ bên trong. Thái phi không có con trai nối dõi, không có quan hệ thiệt hơn với bất cứ bên nào. Liễu gia cũng không tranh giành với đời, chỉ cần nhìn Liễu Tử Dụ là có thể biết được thái độ của Liễu gia. Liễu gia tuyệt đối sẽ không tham gia vào tranh đấu, cho nên bây giờ cho dù xét thế nào, Thái phi và Liễu gia đều có thể khiến người khác tin tưởng, ít nhất thì họ cũng sẽ giúp Bùi gia nói mấy câu công bằng.
Ngô Đồng lau mặt rồi gật đầu: “Ta đi ngay đây.” Nói xong liền gấp rút đi ra ngoài.
“Quay lại đây,” Lang Hoa nói, “Ngươi rửa mặt sạch sẽ đã rồi hãy ra ngoài.”
Bộ dạng này của Ngô Đồng chắc chắn sẽ dọa cho Bùi thái phu nhân sợ.
Lang Hoa nghĩ: “Ngươi có biết Trương Đồng và Phùng sư thúc ở đâu không?”
Ngô Đồng nói: “Biết chứ.” Công tử đã nói rồi, cho dù Cố Đại tiểu thư hỏi gì hắn cũng không được giấu giếm, chỉ cần bẩm báo thành thực là được.
“Nếu ngày mai Bùi Khởi Đường còn chưa trở về Bùi gia thì mời Phùng sư thúc tới.”
Ngày thường Phùng sư thúc cứ ra vẻ hi hi ha ha, thực ra rất dễ bị kích động, một ngày không gặp Bùi Khởi Đường không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Cử Ngô Đồng đi xong, Lang Hoa nhìn Tiêu ma ma: “Gửi thiệp đến phủ Thư Vương, ta muốn đi gặp Ngọc Song.”
Tiêu ma ma lập tức đi sắp xếp.
Lang Hoa ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, người đang ẩn nấp trong Dưỡng Tế Viện, nàng cũng nên đi gặp rồi.
Tin rằng Bùi Khởi Đường có thể ổn định cục diện trong cung, nàng chỉ cần từ từ hành động, sẽ nhanh chóng xoay chuyển được cục diện, đến lúc đó họ có thể xem kịch hay được rồi.
Mẫn Giang Thần căn dặn nha hoàn: “Mang chiếc hộp trong xe của ta ra đây, lát nữa tăng tiếp khách trong tự mời lang trung đến, không chừng có thể cần dùng đến.”
Trong núi vẫn có thể tìm được lang trung, nhưng cũng không có thuốc tốt.
Nha hoàn thưa vâng rồi lập tức đi lấy thuốc.
“Lão thái thái ở đâu?” Mẫn Giang Thần nhìn hạ nhân Lục gia, “Ngươi dẫn ta đến xem sao.”
“Ở trong phòng thiền.” Nha hoàn vui vẻ đáp, “Đại tiểu thư quả là người có tấm lòng Bồ Tát.”
Nữ quyến Lục gia nghỉ ngơi tại phòng thiền ở vườn lê cách đó không xa lắm, nha hoàn đi trước dẫn đường, Mẫn Giang Thần dẫn theo ma ma quản sự đi theo sau.
Trong viện vô cùng vắng vẻ.
Mẫn Giang Thần không khỏi cảm thấy kỳ lạ, theo lý mà nói Lục lão thái thái phát bệnh, đáng ra người Lục gia phải rối loạn cả lên mới đúng chứ.
Mẫn Giang Thần đang định hỏi, nha hoàn Lục gia đã đẩy cửa ra.
Mẫn Giang Thần nhìn thấy bóng người trong phòng, không phải là Lục lão thái thái mà là một nam tử.
Lục Anh.
Mẫn Giang Thần bống ngẩn người ra, chuyện này là sao? Là Lục Anh sai nha hoàn gọi nàng đến đây để gặp sao? Tại sao hắn có thể lừa gạt nàng như vậy? Nếu bị người khác biết được thì phải làm sao?
Mẫn Giang Thần cắn môi, nhưng ánh mắt lại không nhịn được dừng lại trên người Lục Anh.
Có vẻ Lục Anh lại gầy đi nữa rồi, trường bào rộng lớn phủ trên người, càng thể hiện rõ thân hình gầy còm của hắn hơn, khuôn mặt không hề có màu máu, đôi mắt lộ ra vài phần mệt mỏi, hắn đã không còn bộ dạng như trước kia nữa.
Trong lòng Mẫn Giang Thần không khỏi run rẩy.