Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 504 : Buộc phải ra tay

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Lang Hoa tiễn Cố Thế Hoành đi, mới hỏi lão Nhạc tình hình cụ thể.



Lão Nhạc nhẹ giọng nói: “Bây giờ trong kinh trừ người của Triệu gia đi lại khắp nơi ra, tên Khuất Thừa Như mới tiếp nhận vụ án cũng đã đến phủ đệ các quan viên Hình bộ, Đại Lý Tự.”



Lão Nhạc nói xong liền ngẩng đầu, mắt sáng bừng lên: “Còn đến gia viên của Từ Sĩ Nguyên.”



Lang Hoa không nhịn được vui mừng: “Muốn tóm được hắn quả không dễ dàng gì.”



Lão Nhạc thấp giọng nói tiếp: “Tên Từ Sĩ Nguyên này hàng ngày ngoài việc đến nha môn đều rất ít khi đi ra ngoài xã giao, các quan viên hắn qua lại đều là có công việc liên quan.”



Lang Hoa gật đầu.



Đây chính là điểm thông minh của Từ Sĩ Nguyên.



Từ chức quan thực như Huyện Thừa đến chức quan ảo như Tu Soạn, Từ Sĩ Nguyên thăng tiến như vậy cũng không có gì đặc biệt, sẽ không bị người khác chú ý, nhưng lại dễ dàng thăng tiến tiếp. Hắn không có sở thích gì đặc biệt, rất ít khi ra ngoài xã giao, chỉ ở nhà viết chữ vẽ tranh gẩy đàn, thoạt nhìn có vẻ không tranh với đời. Cho dù có bị Từ lão phu nhân đuổi ra khỏi nhà, cũng không tìm đến trưởng bối Từ gia để cãi cọ, dường như đã vô cùng thỏa mãn với tình hình hiện tại.



Vụ án Đường Bân, triều đình điều tra các quan viên ở Chân Định, Thái Nguyên, Từ Sĩ Nguyên không hề bị dính líu đến. Bách tính Thái Nguyên xưng tụng Từ Sĩ Nguyên là một vị quan thanh liêm. Ngay cả Hàng Đình Chi cũng không nói được gì Từ Sĩ Nguyên, nhiều nhất nói hắn chỉ có thể làm tốt phận sự của mình. Vụ án lớn như vụ án Đường Bân, Từ Sĩ Nguyên cùng lắm là không chịu thông đồng làm bậy, lại không có dũng khí vạch trần với triều đình.



Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, cách làm của Từ Sĩ Nguyên là vô cùng thông minh.



Nếu Đường Bân không bị tố giác, Từ Sĩ Nguyên cũng vì có công bảo vệ thành nên được thăng tiến. Đường Bân bị tố giác, Từ Sĩ Nguyên thân là một trong số ít các quan viên thanh liêm ở Chân Định, Thái Nguyên nên cũng được Sử bộ đề bạt giữ lại kinh thành.



Có được thủ đoạn và mưu kế như vậy, tuyệt đối không thể là người không tranh với đời.



Lão Nhạc nói: “Dù sao chúng ta cũng mới bắt đầu bố trí người ở kinh thành, rất khó làm được toàn diện, Đại tiểu thư trước giờ vẫn luôn cảm thấy Từ Sĩ Nguyên đáng ngờ, bây giờ chúng ta cũng mới điều tra ra được manh mối.”



Không phải tất cả mọi người đều ngốc như Lục Văn Hiển, Từ Sĩ Nguyên là một con tốt không hề gây chú ý lại cộng thêm hành sự cẩn thận, nếu không đề phòng rất khó nắm bắt được. Nếu không phải do bọn họ cố tình lui lại, khiến Khuất Thừa Như không nhịn được phải hành động thì họ vẫn chỉ là có nghi ngờ mà không tìm được chứng cứ như cũ.



“Chuyện này tuyệt đối không được để phụ thân ta biết.” Lang Hoa căn dặn lão Nhạc.



Lão Nhạc nói: “Đại tiểu thư cứ yên tâm.”
Hoàng thượng đã cho họ cơ hội nghỉ xả hơi, họ nhất định phải tận dụng.



...



Trong Từ Ninh Cung, Thái hậu và Trình nữ quan đang chơi cờ.



Trình nữ quan không ngừng lau mồ hôi trên trán, hôm nay Thái hậu cứ luôn công sát, khiến bà ta khó mà đỡ nổi.



“Không chơi nữa.” Thái hậu ném quân cờ lên bàn cờ, ngẩng đầu lên.



“Nương nương, đều là lỗi của nô tỳ.” Trình nữ quan vội vàng nhận tội.



“Không liên quan đến ngươi,” Thái hậu đứng lên, “Là Ai gia đang lo lắng cho nó, cục diện trước mắt rõ ràng như vậy, nó còn đang chần chừ gì nữa? Phải tốc chiến tốc thắng.”



Ý Thái hậu là vụ án của Triệu gia.



Trình nữ quan liếm môi: “Liệu có phải là... chuyện Triệu thị có thai đã truyền đến tai Hoàng thượng rồi không.”



Thái hậu chợt cười, trong cung này không có bức tường nào không lọt gió, Kính Sự phòng chỉ cần điều tra là sẽ biết kết quả, Hoàng thượng biết chuyện bà ta không hề kinh ngạc chút nào.



Điều khiến bà ta kinh ngạc đó là người của Triệu gia đang ở trong đại lao cũng biết chuyện rồi.



Đứa trẻ này là hy vọng của Triệu gia, Triệu gia sẽ dốc toàn lực để giành lấy cơ hội sống cuối cùng này.



Trong tay họ có bao nhiêu quân cờ sẽ lôi ra dùng toàn bộ.



Bà ta cảm thấy Triệu gia nhất định sẽ sinh chuyện.



“Thái hậu nương nương,” Nội thị vội vã bước vào, “Thái hậu nương nương, không xong rồi, không biết Ninh Vương gia bị làm sao, ngủ từ hôm qua đến giờ, nô tỳ gọi thế nào cũng không tỉnh...”