Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 511 : Giận dữ

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Từ trong ngữ điệu thản nhiên của Thái hậu, Thái phi cảm nhận được khí thế sấm vang chớp giật.



Dường như cả việc này đã được ép xuống.



Nội thị đưa Triệu thị tới Cần Chính Điện, cơn giận của Thái hậu nương nương cũng vơi đi một chút.



Nhưng không biết vì sao, Thái phi lại cảm giác được, Thái hậu sắp có hành động gì lớn.



Thái phi nhìn về phía Cố Lang Hoa bên cạnh, nàng yên lặng ngồi bên cạnh Thái hậu, dường như không hề phát giác ra sự bất thường.



Thái phi lại biết, như vậy vừa hay cho thấy, Lang Hoa thật sự đã hiểu dụng ý của Thái hậu, cũng biết bước tiếp theo Thái hậu chuẩn bị làm thế nào.



Thái phi nhìn Cố Lang Hoa thêm lần nữa, bà ấy sống tới ngần này tuổi, một đời ở trong cung, tự cho rằng không có gì không thấu hiểu, nhưng việc lần này, lại khiến bà ấy cảm thấy mù mịt như phủ sương mù.



So ra, một đứa bé mười mấy tuổi như Cố Lang Hoa, còn nhìn thấu đáo hơn bà ấy.



Thái hậu nhìn về phía Trình nữ quan: “Tìm kỹ chỗ ở của Ninh Vương, tất cả người từng hầu hạ Ninh Vương, đều phải soát người, bao gồm hạ nhân Ninh Vương đem từ Phủ Ninh Vương tới.”



“Ghi chép rõ ràng lại mỗi câu hỏi, trình cho Ai gia xem.”



Trình nữ quan dè dặt ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự trầm tĩnh trong mắt Thái hậu.



Thái hậu lúc này cực giống bộ dạng khi Tiên hoàng băng hà, uy hiếp khống chế triều cục, trong mắt lại bình tĩnh như nước, không nổi bất cứ gợn sóng nào.



Như vậy mới là thứ đáng sợ nhất.



Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến Thái hậu dùng khí thế như vậy.



Trình nữ quan không hiểu, là bà ấy bỏ sót điều gì sao?




Vương gia chịu khổ nhiều như vậy, mới có cục diện hôm nay, tuyệt đối không thể bại dưới tay bà ta như vậy.



“Đây là hãm hại, nàng ta đang hãm hại nô tì,” Giọng Thang ma ma thảm thiết, “Có người sau khi hại Vương gia, còn muốn giá hoạ cho nô tì, vì sao nô tì phải hại Vương gia? Nô tì mươi ba tuổi đã vào cung, chưa từng gả chồng, bên cạnh không con không cái. Từ sau khi Thái hậu lệnh nô tì theo Vương gia xuất cung, nô tì đã chuẩn bị chết già ở Vương phủ, không có Vương gia và Vương phủ, nô tì chính là người phụ nữ không có nhà để về...”



Trong mắt Thang ma ma ngân ngấn nước, lời nói ra nghe rất thống thiết.



Trình nữ quan cũng biểu lộ không đành lòng.



Thang ma ma là người đắc lực nhất bên cạnh Ninh Vương, sớm tối ở bên cạnh nhiều năm như vậy, Ninh Vương đã đối đãi với Thang ma ma như người nhà. Nàng nhiều lần nhìn thấy Ninh Vương cười nói chuyện với Thang ma ma, nét mặt rất nhẹ nhõm mà thân thiết.



Nếu Thang ma ma xảy ra chuyện, Ninh Vương nhất định sẽ rất buồn.



“Mẫu thân, thế này là sao?” Giọng của Ninh Vương đột nhiên vang lên.



Thái hậu ngẩng mắt nhìn sang, chỉ thấy Ninh Vương tái nhợt đứng ở cửa, ngây ra nhìn Thang ma ma, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.



Trình nữ quan muốn lên trước đưa Ninh Vương ra chỗ khác, cảnh như vậy Ninh Vương đừng nên nhìn thì tốt hơn, chắc chắn Thái hậu nương nương cũng không muốn để Ninh Vương gia nhìn thấy những việc này.



“Lấy ghế cho Ninh Vương.”



Trong ánh mắt Thái hậu là sự kiên định không cho phép nghi ngờ, giọng nói vô cùng trong trẻo.



Trình nữ quan cảm thấy bất ngờ, lẽ nào Thái hậu muốn Ninh Vương xem Thang ma ma bị thẩm tra sao? Lỡ Ninh Vương bị kích thích bệnh cũ tái phát thì phải làm sao?



Trình nữ quan vừa nghĩ tới đây, suy tư lại bị Ninh Vương gián đoạn.



“Ma ma người đứng lên,” Ninh Vương lướt qua Trình nữ quan kéo Thang ma ma trên đất, “Ngươi đã làm sai chuyện gì? Ta thay người cầu xin với mẫu thân.”