Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 510 : Chịu đả kích

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Ninh Vương ngẩng đầu lên, xung quanh phòng đều là tranh trang trí, bên trên lại có một bức tranh sơn tùng dài. Đây là cuộn tranh khi Thái hậu nương nương mừng thọ, Hoàng thượng lệnh Hoạ Sư trong cung vẽ cho Thái hậu, ngụ ý khoẻ mạnh, trường thọ, thật ra đang nhắc nhở Thái hậu đừng nhúng tay vào triều chính nữa, yên tâm an hưởng tuổi già.



Đây chính là Từ Ninh Cung.



Nhưng vì sao hắn lại ở trong một thùng nước lạnh?



Cung nhân bên cạnh thấy hắn tỉnh lại, trên mặt là ngạc nhiên và vui mừng, nhưng không ai chịu nói chuyện, tất cả những thứ bên cạnh hắn đều kì lạ.



Ninh Vương há hốc mồm muốn nói chuyện, lại cố nuốt tiếng nói trong cổ họng xuống.



Hắn không thể nói chuyện, mỗi một từ, mỗi một câu đều phải gọt giũa kỹ càng, tuỳ tiện nói ra, chỉ có thể đổi lại kết quả không tốt.



Hắn muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Có phải hắn vẫn ở Từ Ninh Cung không, có phải hắn vẫn là Ninh Vương không, hoặc đây rốt cuộc là hiện thực hay là giấc mơ của hắn. Nhưng mùi hương bay lên xông thẳng vào mũi hắn, khiến tư duy của hắn có chút hỗn loạn, không rõ ràng như bình thường.



Ninh Vương vô thức nhìn về phía sau bình phong.



...



Thái hậu sau bình phong yên lặng nhìn Ninh Vương.



Khoảnh khắc này xung quanh vô cùng yên tĩnh, dường như không có chút âm thanh nào, Ninh Vương không hét lớn, càng không vùng vẫy hoảng hốt. Vừa hay sự bình tĩnh trong thoáng chốc này, khiến trái tim Thái hậu trầm xuống.



Đây chính là sự kì lạ bà ấy sợ nhìn thấy sao?



Con trai bà ấy, đứa con trai bé bỏng bà ấy xót xa nhất, có phải đang lừa bà ấy không?




Ninh Vương kéo tay Thái hậu: “Mẫu thân đừng đi... mẫu thân ở đây...”



“Bên ngoài còn có việc đợi Ai gia xử lý.” Thái hậu nói rồi đứng thẳng người, không nhìn Ninh Vương thêm nữa, quay người đi ra ngoài nội thất.



Ninh Vương nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thái hậu, trong ánh mắt dường như có một tia sáng dần dần trầm xuống.



...



Nhìn thấy Thái hậu đi ra, Thái phi lập tức đứng lên: “Ninh Vương sao rồi? Có gì đáng ngại không?”



Thái hậu thu lại cảm xúc, khôi phục trạng thái bình thường: “Đã khoẻ rồi, vẫn là cách của Lang Hoa tốt, không tới nửa canh giờ đã tỉnh lại.”



“A di đà phật,” Thái phi đọc câu phật ngữ, “Không sao là tốt, không sao là tốt.”



Lang Hoa hầu Thái hậu ngồi xuống, lại nhận trà nóng từ trong tay cung nhân bưng cho Thái hậu.



“Triệu thị đó...” Thái phi hơi nhíu mày, mặt mũi khó xử, “Phải xử trí thế nào? Ninh Vương có nói hôm qua đã có ai bưng đồ ăn cho hắn không? Tối qua cung nhân hầu hạ không nhiều, thẩm vấn có lẽ cũng không khó.”



Thái hậu bưng trà lên uống một ngụm, cả người trông trầm tĩnh lạ thường, hồi lâu mới nói: “Bảo người đưa Triệu thị tới Cần Chính Điện, cứ nói Từ Ninh Cung xảy ra chuyện, rất hỗn loạn, Triệu thị mang thai, giữ lại đây lỡ có gì sơ suất, Ai gia hối hận không kịp. Dù Triệu thị có lỗi, suy cho cùng nàng ta cũng đang mang cốt nhục của Hoàng thượng, muốn xử lý thế nào thì phải xem ý của Hoàng thượng...”



Thái phi kinh ngạc há hốc mồm, bà ấy không thể ngờ Thái hậu lại quyết định thế này, như vậy dù Triệu thị và Triệu gia như thế nào, đều không liên quan tới Từ Ninh Cung rồi.



Thái phi nói: “Vậy việc của Ninh Vương...”



“Từ từ điều tra,” Thái hậu đặt bát trà xuống, đón ánh mắt của Thái phi, “Ngươi nói đúng, càng gặp phải việc lớn, Ai gia càng không thể xúc động. Có vài việc đã xảy ra ở Từ Ninh Cung, thì nhất định có thể tra ra kết quả, nhất thời không vội được.”