Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 519 : Tuyệt thực đợi chết

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Hoàng Đế giờ nghĩ ra, năm đó cái Tào Ung chất vấn chính là chứng cứ Khánh Vương mưu phản.



Tào Ung vì vậy mà bị Thẩm Xương Cát nghi ngờ là đồng đảng của Khánh Vương.



Tới ngày hôm nay, Tào Gia lại đứng ở Cần Chính Điện nói ra việc này.



Nếu tin Tào Gia thì có nghĩa là vụ án Khánh Vương năm đó cũng có đầu mối, nếu không tin Tào Gia, thì phải định tội cho Thái hậu.



“Hoàng đế,” Thái hậu đứng lên, “Nên cho người thiên hạ một câu trả lời rồi, xảy ra nhiều chuyện như thế, trong đại lao đã có nhiều oan khuất như vậy... đã đủ rồi.”



Thái hậu nói rồi nhìn về phía Hoàng đế, trong ánh mắt có vài phần bi thương: “Ai gia hổ thẹn với lời dặn dò của Tiên đế, không giúp người chăm sóc tốt môn đình, mới có thể khiến tộc Triệu thị mặc sức làm bừa như vậy. Ai gia sinh bốn người con trai, hai người con gái, ba người đã bỏ Ai gia mà đi, có lẽ cái chết của chúng cũng là lỗi của Ai gia.”



Mắt Thái hậu khép hờ, khi mở ra, trong mắt lại mang theo sự thất vọng và chán nản: “Có lẽ Ai gia nên cùng đi theo Tiên hoàng rồi.”



Hoàng đế nghe được lời này đột nhiên sắc mặt đại biến.



Thái hậu đưa tay rút trâm cài trên đầu xuống, đó là một cây trâm thọ tinh bằng ngọc như ý. Năm đó đại thọ Thái hậu, Sứ giả Đại Lý Quốc đã dâng lên cho Thái hậu một mảnh thúy ngọc hình dạng như thọ tinh phát hiện ở địa phương làm vật may mắn. Hoàng thượng mời trụ trì Cửu Hoa Tự tụng kinh độ trì, từ đấy về sau Thái hậu nương nương liền luôn mang theo chiếc trâm này bên mình.



Thái hậu đột nhiên thả lỏng tay ra, thọ tinh thúy ngọc đó bất ngờ rơi trên đất.



Tiếng vỡ giòn tan truyền tới, trâm thọ tinh gãy làm hai nửa.



“Thái hậu nương nương.” Sắc mặt Trình nữ quan tái nhợt, lập tức quỳ xuống.



Rơi gãy trâm thọ không chỉ là không may mắn, cũng biểu lộ tâm tư của Thái hậu.



“Người người cầu trường thọ, trường thọ lại có tác dụng gì.” Thái hậu ngẩng mặt lên, một hàng nước mắt nhanh chóng chảy qua má.



“Mẫu hậu,” Trong lòng Hoàng đế đột nhiên nảy sinh dự cảm không lành, “Người đây là...”
Cố Thế Hoành đã ở cửa đón, nhìn thấy Lang Hoa lập tức hỏi: “Trong cung giờ thế nào?”



Lang Hoa và Cố Thế Hoành cùng đến phòng Cố lão thái thái, ba người ngồi xuống, Lang Hoa mới nói: “Triều đình e là rất nhanh sẽ triệu phụ thân về xử án.”



Cố Thế Hoành hơi nhíu mày: “Là vụ án của Triệu thị?”



Lang Hoa lắc đầu: “Triều đình sẽ lật lại vụ án của Khánh Vương, tất cả mọi việc đều sẽ điều tra lại từ đầu.”



Gương mặt Cố Thế Hoành dần dần giãn ra, lộ vẻ vui mừng: “Hoàng thượng thật sự sẽ đồng ý xử lại vụ án của Khánh Vương? Thật sự có thể rửa tội cho Khánh Vương?”



Lang Hoa nói: “Hoàng thượng phải làm như vậy, không thì Thái hậu nương nương sẽ tuyệt thực mà chết.”



Cố lão thái thái lại hít một hơi lạnh: “Thái hậu nương nương lại có thể như vậy sao.”



Lang Hoa nhớ lại vẻ tuyệt vọng trên mặt Thái hậu nương nương trước khi đi. Hôm nay Thái hậu đúng là rất thất vọng, đối với Hoàng thượng và triều đình, còn cả Ninh Vương.



Người khiến bà ấy đau lòng nhất là Ninh Vương, đứa con mà bà ấy luôn bảo vệ sau lưng, cẩn thận che chở, lại tính kế bà ấy như vậy. Dù Ninh Vương không bị vạch trần trước mặt mọi người, Thái hậu lại đã có đủ lý do tin Ninh Vương đang giả ngốc, cho nên mới đề nghị Hoàng thượng đoạt vương tước của Ninh Vương. Xử lý nhanh nhẹn như vậy, không hổ ở trong cung nắm quyền nhiều năm, thà làm oan Ninh Vương, cũng không thể dung túng nữa.



“Đợi nhiều năm như vậy, không ngờ còn có ngày này,” Cố Thế Hoành cảm thán, “Nếu Vương gia dưới suối vàng mà biết, cũng có thể nhắm mắt rồi.”



Cố lão thái thái chậm rãi lần phật châu trong tay: “Dù lật án thì sao, người chết cũng không thể sống lại, đáng tiếc cho Khánh Vương gia.”



Lúc này cũng không biết tâm trạng của Bùi Khởi Đường thế nào, dù vui mừng, nhưng sâu trong nội tâm lại càng đau lòng nhiều hơn. Vết thương lòng như vậy không thể vì sửa lại án oan mà chữa lành, chỉ có thể có được một chút an ủi. Trong lòng Lang Hoa xót xa, đột nhiên nảy sinh chút buồn bã.



“Lão thái thái, lão gia,” Khương ma ma vào cửa nói, “Bùi Tư Thông đại nhân tới nhà thăm hỏi.”



Cố Thế Hoành đứng lên: “Mau, mời người vào thư phòng, ta lập tức qua đó nói chuyện.”