Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 530 : Hôm qua khác hôm nay khác

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Mấy vị phu nhân nói chuyện với nhau, hiếu kỳ nhìn sang mấy nồi thuốc lớn.



Mùi thuốc nồng đậm nhanh chóng lan ra bốn phía, người nấu thuốc đặt đồng hồ cát lên bàn.



Thay đổi cách phát thuốc thế này, chỉ có Cố gia mới dám làm.



Phu nhân dẫn đầu là Xu Mật Đô Thừa Chỉ Miêu thái thái.



Miêu thái thái nói: "Thái hậu nương nương bệnh rồi, trong kinh thành cũng bắt đầu có bệnh dịch, ai cũng nói cuối năm nay khó qua khỏi, hoàng thất đã bắt đầu dâng tấu thuyết phục Hoàng thượng tế trời."



Ngày đông chí năm nay đã từng cúng tế rồi, hoàng thất thúc giục Hoàng thượng như vậy đều là vì Thái hậu nương nương, nếu cứ tiếp tục thì trong cung sẽ thật sự phải làm tang sự.



Ai cũng nói Hoàng thượng thất đức, ông trời sẽ giáng bệnh dịch xuống, vì thế năm nay rất nhiều bệnh dịch, khắp nơi đều là không khí đáng sợ.



Hoàng thất không dám chỉ trích Hoàng thượng, nhưng có thể dùng cách khác, nói bóng gió, tạo áp lực cho Hoàng thượng.



"Đại tiểu thư," Miêu thái thái nói, "Bệnh của Thái hậu rốt cuộc ra sao rồi?"



Đây là chuyện tất cả mọi người quan tâm.



Lang Hoa nhìn các vị thái thái: "Bệnh cần ba phần thuốc và châm cứu, bảy phần tĩnh dưỡng, vì vậy cho dù là lang trung giỏi cũng không chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh."



Ngoài mặt, Thái hậu nương tuyệt thực là muốn ép Hoàng đế lật lại vụ án Khánh Vương, nhưng thực ra là rất thất vọng vì Ninh Vương. Ninh Vương lợi dụng Thái hậu diệt trừ Triệu thị, căn bản không quan tâm sự an nguy của Thái hậu, một kẻ vô tâm như vậy, thông minh nhưng lại không bằng một kẻ ngốc bình thường.



Đối với Thái hậu mà nói, Ninh Vương có muốn đoạt vương vị hay không không quan trọng, quan trọng là hắn có lương tâm hay không. Hoàng đế bổn triều vì hoàng vị mà giết chết hai người đệ đệ, đó là chuyện Thái hậu không thể chấp nhận nhất. Bây giờ Ninh Vương cũng như vậy, không chỉ muốn giết ca ca mà còn lợi dụng mẫu thân mình.



Xem ra Ninh Vương ẩn mình lâu như vậy, thì còn đáng sợ hơn cả Hoàng đế.




Không ai có thể xem thường ngươi, chỉ có bản thân tự xem thường chính mình.



...



Lục Anh từ phòng Từ Sĩ Nguyên bước ra.



Người hầu bước lên hỏi: "Công tử nhìn ra được gì chưa?"



Bây giờ đã rất rõ ràng, Từ Sĩ Nguyên có liên quan đến sóng gió lần này, lần đầu hắn đến Từ Sĩ Nguyên đã có vẻ mặt nắm chắc phần thắng, thậm chí còn xúi giục hắn nắm chặt Cố gia không buông, như vậy mới có tiền đồ. Lần thứ hai Từ Sĩ Nguyên có nhiều lo lắng trong lòng, hắn cố ý đánh một bàn cờ với Từ Sĩ Nguyên, Từ Sĩ Nguyên thua một cách hồ đồ. Lần này, Từ Sĩ Nguyên quyết không nói chuyện với hắn, dáng vẻ tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng trên gương mặt vô cùng lo lắng, hắn hỏi vài câu thăm dò, Từ Sĩ Nguyên liền tỏ vẻ phòng bị.



Nay hắn đã hiểu tất cả.



Từ Sĩ Nguyên muốn đối phó với Bùi Khởi Đường và Cố gia, nhưng lại bị cản trở. Bất luận người đi theo Từ Sĩ Nguyên là ai, đều là đối thủ của Bùi Khởi Đường.



"Tam gia," Quản gia nói, "Ngài cho người giám sát Dương gia, quả nhiên đã có tin tức, người đó đã nói ra chuyện của Mẫn Đại tiểu thư."



Đây đều nằm trong dự liệu của hắn.



Sông có khúc, người có lúc. Những ngày này toàn gặp trở ngại, Trình Di sống chết không rõ, trong kỳ thi Minh Kinh người không bằng hắn ta cũng đều nhận được văn thư của Lại bộ, rất nhanh sẽ nhậm chức nhưng phía hắn lại như một hồ nước chết.



Hắn dần dần tìm thấy bản thân trong đó. Hắn không thể ôm vết thương chìm đắm trong đau khổ, như vậy sẽ không nhận được bất cứ sự thương hại nào.



Hắn chỉ có thể mạnh mẽ trở lại mới có thể đạt được tất cả những gì mình muốn.



"Đến Mẫn gia," Lục Anh nói, "Ta có chuyện muốn nói với Mẫn đại nhân."