Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 531 : Đến nhà nhận lỗi

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Mẫn gia.



Mẫn Hoài ngồi trên ghế sắc mặt u ám. Nhiều năm qua, ông trải qua biết bao sóng gió trên quan trường, ở Trấn Giang thậm chí còn nếm trải mùi vị giữa sự sống và cái chết, nhưng cũng chưa từng phẫn nộ như bây giờ.



Không chỉ là phẫn nộ mà còn tiếc nuối, không phải vì người khác mà là vì A Thần của ông.



"Lão gia đừng tức giận, chỉ toàn mấy lời đồn thổi lung tung, A Thần không phải là người như vậy." Sau khi Mẫn phu nhân nghe tin đã âm thầm khóc một trận, nhưng lại sợ Mẫn Hoài vì chuyện này mà trách cứ A Thần nên vội vàng khuyên nhủ.



"Đợi lão gia làm xong công vụ, chúng ta cùng nhau trở về Hàng Châu, qua một thời gian sẽ không còn ai bàn tán nữa."



Nghe lời của Mẫn phu nhân, vẻ mặt Mẫn Hoài càng khó coi: "Đây là chuyện nàng muốn tránh là tránh được hay sao? Chúng ta đi như vậy, những lời đó cứ thế truyền đến trong tộc, nàng sẽ nói thế nào? Lục gia cũng ở Trấn Giang, Hàng Châu, nàng cho rằng có thể mặc kệ chuyện này sao?"



Mẫn phu nhân siết chặt khăn.



Mẫn Hoài ngước mắt lên: "Rốt cuộc A Thần và Lục Anh có gặp riêng nhau không?"



Câu hỏi này nói trúng vào chỗ đau của Mẫn phu nhân.



Mẫn phu nhân lập tức im lặng để Mẫn Hoài bình tĩnh lại.



Mẫn phu nhân vội giải thích: "Không như lão gia đã nghĩ đâu, A Thần của chúng ta chỉ là một phút hồ đồ, lần này đến chùa không phải để gặp Lục Anh, mà là cầu phúc cho nhà chúng ta. A Thần không biết Lục Anh ở thiền phòng, nó còn nghĩ là Lục lão phu nhân. A Thần đã bị dạy dỗ rồi. Nếu Lục gia muốn làm lớn chuyện, nhà chúng ta sợ họ sao?"



Mẫn Hoài nhìn Mẫn phu nhân: "Nàng biết trong lòng A Thần nghĩ gì không? Liệu nó có nhớ nhung tên Lục Anh đó không?"



Mẫn phu nhân lắc đầu như trống bỏi: "Không, nhất định không, A Thần không phải là đứa như vậy, lần này nó đã nhận được một bài học rồi, mấy ngày nay đều không bước ra khỏi cửa, luôn ở nhà thêu thùa."



Mẫn Hoài không dám chắc, trước kia ông thậm chí chưa từng nghĩ đến A Thần sẽ không nghe lời trưởng bối trong nhà mà yêu một người đàn ông khác.
Mẫn Hoài nói, "Bổn quan không có hậu bối như ngươi, ngươi không cần đến lôi kéo."



Mẫn Tử Thần định nói thay cho Lục Anh, Lục Anh lại mở miệng nói: "Tin đồn lần này là do Lục gia mà có, là tổ mẫu của ta muốn kết thông gia với Mẫn gia, nên cố ý dẫn Mẫn Đại tiểu thư đến thiền phòng."



Đổ lỗi cho trưởng bối nhà mình trước mặt mọi người là đại kỵ, vậy mà Lục Anh lại nói ra chuyện này ở đây.



Mẫn Hoài vô cùng ngạc nhiên, lập tức ngẩng đầu nhìn kỹ Lục Anh.



Trên mặt Lục Anh ngoài ý xin lỗi, còn có vẻ kiên định và thẳng thắn, khiến người khác cảm thấy hắn là một người chính trực.



Lục Anh nói: "Tổ mẫu ta và người hầu trong nhà nghe lời xúi giục của Từ Sĩ Nguyên, ta cũng vừa biết rõ mọi chuyện. Bây giờ xem ra, năm đó ta bị Minh Tiến sĩ tiến cử đi Thái Nguyên, có dịp quen biết Từ Sĩ Nguyên, lại bị Từ Sĩ Nguyên đưa đến kinh thành, tất cả mọi chuyện e rằng không phải trùng hợp."



Mắt Mẫn Hoài sáng lên: "Lời này của ngươi là ý gì?"



Lục Anh lắc đầu, "Không có bằng chứng rõ ràng vãn bối không dám khẳng định, nhưng cảm thấy lần này Cố gia và Bùi gia xảy ra chuyện đều có liên quan đến Từ Sĩ Nguyên, không biết hắn có mục đích gì mà cố ý hại Cố gia."



Lục Anh nói đến đây lại hơi dừng lại: "Lục gia của ta chẳng qua chỉ là con cờ trong tay Từ Sĩ Nguyên, ta và Tử Thần ở Thái Nguyên đều bị hắn che giấu."



Mẫn Tử Thần nghe đến đây thì lập tức nói: "Từ đại nhân không phải là người rất tốt sao? Bách tính ở Thái Nguyên luôn ca ngợi ông ấy, sao ông ấy có thể làm ra chuyện như vậy."



Lục Anh cúi đầu: "Nếu không phải vì vậy, ta cũng không bị mắc lừa, còn liên lụy cả Mẫn Đại tiểu thư."



Mẫn Hoài cẩn thận suy nghĩ lời của Lục Anh nói, hồi lâu mới hừ lạnh một tiếng: "Ngươi muốn đùn đẩy tất cả trách nhiệm sao."



"Vãn bối biết tội không thể tha," Lục Anh nói, "Chỉ sợ sau này sẽ còn có người bị Từ Sĩ Nguyên hại, Mẫn đại nhân chịu nghe những lời này của vãn bối, vãn bối đã rất cảm kích. Mẫn gia muốn xử lý chuyện này thế nào, vãn bối đều không một lời oán giận."