Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 536 : Hai con đường

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Bỗng nhiên bị gọi hai tiếng huynh trưởng.



Hàn Chương nghiêm mặt: "Bùi đại nhân là chủ thẩm của vụ án này, chỉ dụ của Triệu gia là thật hay giả, Bùi đại nhân hiểu rõ nhất."



"Chuyện này không dễ giải quyết," Mắt Bùi Khởi Đường sáng lên, "Ta cũng muốn nhờ huynh trưởng tìm cách giúp ta. Những ngày này không ít quan viên trong kinh thành đều đến Dưỡng Tế Viện, nhìn thấy Tào Gia và các phạm nhân bị nhốt trong Hoàng Thành Ti, mưa máu gió tanh trong vụ án Khánh Vương mưu phản như rành rành trước mắt. Nay Triệu gia lại lấy ra chỉ dụ, nếu bị cho là thật, thì chuyện lúc trước có thể sẽ xảy ra lần nữa. Bây giờ Hoài Nam Vương bị đẩy ra phía trước, người quen biết với Hoài Nam Vương cũng vô cùng hoảng sợ, đêm không thể ngủ. Vì vậy chuyện này vô cùng quan trọng, bất luận kết án thế nào thì đều có thể xảy ra sai sót."



Hàn Chương nghe đến đây không nhịn được mà nói: "Vậy ngươi định làm thế nào?"



Bùi Khởi Đường nói: "Xin huynh trưởng ra mặt, ngăn cản Hoài Nam Vương trao trả binh quyền."



Hàn Chương chau mày: "Để làm gì? Hoài Nam Vương sẽ nghe lời ta sao."



Mắt Bùi Khởi Đường sáng lên: "Vì Hoài Nam Vương hiện nay cũng giống như Phủ Vinh Quốc Công trong vụ án Khánh Vương mưu phản, đều có oan khuất."



Nhìn thì giống như hắn ra tay giúp đỡ Hoài Nam Vương, nhưng thực tế là muốn mượn vụ án Hoài Nam Vương để giải oan cho Hàn gia năm đó. Hơn nữa chỉ dụ mượn binh mà Khánh Vương viết cho Hàn gia đang ở trong tay Thái hậu, nếu không nhân cơ hội lần này lấy chỉ dụ lại, e rằng tương lai nó sẽ là mầm họa.



Hàn Chương suy nghĩ lời Bùi Khởi Đường nói: "Một lát ta sẽ đến Dưỡng Tế Viện gặp những người bạn cũ đó."



Bùi Khởi Đường nói: "Ta sẽ đi cùng huynh."



Thái độ Hàn Chương hơi dịu đi, tuy Bùi Khởi Đường có rất nhiều phiền phức, nhưng Bùi Khởi Đường khá thông minh, có thể tính kế cho mình, cũng rất xứng với Lang Hoa.



Hàn Chương quay đầu nhìn Lang Hoa: "Lang Hoa, ta có chuyện muốn nói với muội."



Hai người bước vào cửa, còn chưa ngồi xuống thì Hàn Chương đã nói: "Muội có nghe chuyện của A Thần không?"



Lang Hoa gật đầu.



Hàn Chương chau mày: "Muội nghĩ sao?"




Hoàng đế nắm chặt tay, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh.



Thái hậu đang ép hắn, ép hắn thừa nhận chính tay giết đệ đệ vô tội, nếu không hắn sẽ lại tự tay giết chết mẫu thân.



"Bùi Khởi Đường đâu?" Hoàng đế nhìn Thường An Khang, "Sao hắn vẫn chưa vào cung?"



Thường An Khang vội vàng nói: "Nô tài vừa nghe bên trị phòng nói, Bùi đại nhân đã sớm rời khỏi nha môn, không có ở trong cung, nô tài đã cho người đi tìm Bùi đại nhân rồi."



"Sớm đã rời khỏi nha môn?" Hoàng đế đột nhiên lạnh lùng nói, "Hắn nhàn rỗi như vậy sao, Trẫm giao vụ án này cho hắn, hắn thì sao? Không hề quan tâm, hắn cho rằng ngoài hắn Trẫm không còn ai để dùng sao?"



Thường An Khang không dám nói thêm.



Hoàng đế nhìn cánh cửa đang đóng chặt trước mặt, quay người qua: "Đi, về Cần Chính Điện." Nếu Thái hậu không muốn gặp hắn, hắn cần gì phải ở đây chịu khổ. Hắn là Hoàng đế, là người cao quý nhất, lẽ nào lại sợ những chuyện này.



Trên bàn trong Cần Chính Điện đã chất đầy một chồng tấu chương, nhìn thấy chúng Hoàng đế đột nhiên tức giận vô cùng. Vụ án này một ngày chưa kết thúc, tấu chương sẽ không ngừng tăng lên, rốt cuộc Bùi Khởi Đường đang làm gì.



"Hoàng thượng, tìm thấy Bùi đại nhân rồi."



Nội thị vội vàng bước đến bẩm báo, nói đến đây trên mặt lộ ra vẻ khó xử: "Nhưng, e rằng Bùi đại nhân không thể vào cung."



Hoàng đế chớp mắt, ánh mắt mang theo sát khí.



Nội thị nuốt một hơi, tiếp tục nói: "Bùi đại nhân ở Dưỡng Tế Viện đã uống rất nhiều rượu với đám tội quan đó, nếu để ngài ấy vào cung, e rằng sẽ quấy nhiễu thánh thượng."



Không chỉ đi uống rượu với đám tội quan đó mà còn uống đến say mèm.



"Đem hắn đến đây," Hoàng đế nghiến răng.