Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 543 : Không xa lìa

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Già trẻ Cố gia tiếp chỉ trong nhà chính, sau đó chọn giờ lành đem thánh chỉ vào từ đường.



Mặt Cố lão thái thái đầy vẻ tươi cười: "Xem ra Bùi gia cũng có bản lĩnh, nếu không sao có thể thuận lợi xin được thánh chỉ ban hôn."



Lang Hoa có cảm giác như đang nằm mơ.



Kiếp trước bị vu cáo gian díu với Bùi Khởi Đường, kiếp này lại quang minh chính đại gả cho hắn. Duyên phận của con người thật kỳ diệu, lần đầu gặp hắn, cả người hắn máu me nằm đó, trong lòng nàng đầy sự nghi ngờ và phòng bị, không ngờ nay hắn lại trở thành người đầu ấp tay gối của nàng.



Từ nay về sau một người sẽ đổi thành hai người. Nghĩ đến đây, hai má Lang Hoa nóng bừng.



"Tuy thánh chỉ đã ban hôn nhưng phải chọn ngày lành," Cố lão thái thái nói, "Nói Bùi gia đừng chọn ngày quá sớm, giống như Phúc An Công chúa vậy, qua năm hãy gả đi, đó là lệnh của trưởng bối trong nhà."



"Đâu có giống nhau," Cố Thế Hoành cười nói, "Phúc An Công chúa là gả đi Tây Hạ, Lang Hoa nhà chúng ta dù gả đi nhưng vẫn có thể thường xuyên về nhà."



"Con bị Bùi gia cho uống mê hồn canh rồi," Cố lão thái thái quở trách, "Nhưng lời của con cũng có lý, dù Bùi gia trở về Phúc Kiến thì lão thái bà ta cũng muốn đến đó."



"Đến lúc ấy con cũng từ quan, đến Phúc Kiến buôn thuốc."



"Dạ," Cố Thế Hoành trả lời Cố lão thái thái, "Con sẽ nghe lời mẫu thân."



Lang Hoa bước đến kéo lấy tay Cố lão thái thái: "Tổ mẫu nói đúng, như thế sẽ tránh được việc con phải chịu uất ức, không có nhà để về." Nói đến đây nước mắt nàng sắp rơi.



"Nó dám để con chịu uất ức!" Cố lão thái thái nói, "Ta sẽ không tha cho nó."



Lang Hoa dựa vào người Cố lão thái thái: "Con có tổ mẫu lợi hại như vậy, ai dám làm khó con."



Nghe Lang Hoa nói vậy, Cố lão thái thái cười thành tiếng.



Cố lão thái thái ngồi xuống, uống một ngụm trà: "Nhân dịp này, gọi tam thúc tam thẩm, tứ thúc tứ thẩm con đến cùng dự tiệc, vui vẻ náo nhiệt cả năm."




Nàng cũng không định vùng vẫy, nhưng cảm thấy tay hắn dần dần thu hẹp, từ từ kéo nàng sát lại, đến khi không còn chút khoảng cách.



Nàng không biết thích có mùi vị gì, vì kiếp trước, nàng chỉ có thể chấp nhận, chờ đợi bị động, nàng được nuôi dạy thành người hiền lành, khi đối diện với lòng mình vẫn cảm thấy lo sợ.



Nhưng giờ phút này, khi đối diện với Bùi Khởi Đường, đôi môi vểnh lên, ánh mắt sáng rực, mặt cười rạng rỡ, từ từ thu tay lại, kiểu tiếp xúc gần gũi thật lòng thật dạ này, trực tiếp ùa đến, khiến tim nàng đập loạn xạ không ngừng.



Nếu ở kiếp trước, có người nói với nàng, nàng sẽ ôm một nam tử ở trước mặt người hầu bên trong từ đường Cố gia, nàng nhất định sẽ không tin.



Trừ phi nàng điên rồi, mới có thể bỏ qua lễ nghĩa như vậy.



Nhưng bây giờ nàng đều không quan tâm.



Giống như mạch thượng hoa, vĩnh viễn nở rộ.



Khi định thần lại, Tiêu ma ma và A Mạt đều đã đi ra ngoài, hoa mai trong bình rơi đầy dưới đất, có lẽ là do A Mạt đụng phải cành hoa trong lúc hoang mang lúng túng.



Lang Hoa nghĩ đến đây, bỗng cảm thấy tai nóng bừng lên, nàng đứng dậy, xếp thánh chỉ để lại chỗ cũ, sau đó nhắm mắt tạ lỗi với các trưởng bối Cố gia, khi nàng mở mắt ra, phát hiện Bùi Khởi Đường cũng đứng bên cạnh, nhắm mắt lại không biết đang mặc niệm chuyện gì, sau đó khom mình hành lễ.



Bùi Khởi Đường hồi lâu mới mở mắt ra, lại nắm lấy tay nàng: "Đi thôi!"



Hai người bước ra khỏi từ đường, Lang Hoa hiếu kì hỏi: "Lúc nãy huynh cầu nguyện gì với trưởng bối của Cố gia vậy?"



"Xin trưởng bối làm chứng," Bùi Khởi Đường ung dung cười, "Ta sẽ đối xử tốt với nàng, bất luận là khi nào, nếu ta làm không được, kiếp này ta sẽ đánh mất nàng, không bao giờ quay lại được nữa."



Lang Hoa chưa từng nghe những lời này, vừa cảm thấy e lệ vừa cảm thấy buồn cười: "Ta rời khỏi huynh, vậy huynh không cần từ hôn nữa rồi, vừa đúng với ý huynh."



"Nàng biết như thế nào mới có thể như ý ta?" Bùi Khởi Đường thu lại nét tươi cười, đôi mắt rũ xuống, trong ánh mắt tràn đầy kiên định, hắn nhẹ giọng nói, "Đời đời kiếp kiếp cùng ta ở bên nhau, vĩnh viễn đều không chia lìa."