Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 544 : Chúa ghen ra đời

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Lang Hoa bị nói vậy tim càng đập nhanh hơn, không dám ngẩng đầu nhìn Bùi Khởi Đường: "Thật biết lừa người, chẳng trách... " Chẳng trách kiếp trước, ai cũng nói Bùi Tứ công tử là một vị công tử phóng đãng, rất nhiều cô gái khóc vì hắn ta.



Nhưng chuyện kiếp trước, nàng chỉ nghe lời đồn, sự thật thế nào thì nàng không biết, nói ra sẽ thêm nhiều phiền phức, tốt nhất nên mặc kệ.



Mắt Bùi Khởi Đường sáng rực nhìn Lang Hoa, mặt nở nụ cười.



Lúc này A Quỳnh bước đến bẩm báo: "Đại tiểu thư, người của Phủ Vinh Quốc Công đến."



Lang Hoa gật đầu: "Hôm qua ta có nói với Tôn ma ma làm vài khay điểm tâm để bà ấy mang về."



Lang Hoa nói xong thì nhìn Bùi Khởi Đường: "Huynh vào thư phòng đợi ta trước, một lát ta sẽ qua đó."



Bùi Khởi Đường lắc đầu: "Ta đi cùng nàng!"



Người này chỉ cần muốn thì không ai cản được hắn, hôm nay coi như đã nhận được thánh chỉ, hôn sự của họ đã được định, tổ mẫu và phụ thân biết được cũng sẽ mắt nhắm mắt mở.



Hôm nay nàng cũng không muốn làm hỏng tâm trạng tốt của hắn.



Lang Hoa đích thân để điểm tâm vào hộp.



Tôn ma ma cười nói: "Tối qua Quốc Công gia đi cả đêm không về, nô tì vô cùng lo lắng, trời lạnh như vậy, đứng cả đêm trong cung, bệnh cũ của Quốc Công gia nhất định sẽ tái phát. Cũng may là Đại tiểu thư suy nghĩ vẹn toàn, trước khi Quốc Công gia vào cung có uống canh gừng, ăn thịt dê, lại đeo một cặp bao đầu gối do tiểu thư làm mới không có chuyện gì."



"Hôm nay về phủ lại bận nghị sự, ăn uống không bao nhiêu, nô tì sẽ mang điểm tâm về, khi nào Quốc Công gia rảnh rỗi thì có thể ăn."



Tôn ma ma nói đến đây, nhìn thấy trong hộp có rất nhiều điểm tâm nhỏ hơn bình thường, đột nhiên cười cong mắt: "Không có Đại tiểu thư thì không biết làm sao, Đại tiểu thư cái gì cũng nghĩ ra được, điểm tâm này bỏ vào miệng là ăn hết ngay, Quốc Công gia sẽ không thể mượn cớ không ăn."



Lang Hoa liền nói: "Huynh trưởng không ăn thì nói là do ta làm."




Bùi Khởi Đường nói: "Huynh trưởng thật sự là người như vậy," Nói đến đây thì ánh mắt hắn dịu dàng hơn, "Lang Hoa, kiếp trước ta là người thế nào?"



Lang Hoa cười nói: "Huynh và Lục Anh chính kiến không hợp, trở thành đối thủ, tin tức mà ta nghe được về huynh dĩ nhiên không hề tốt. Nhưng giờ nghĩ lại cũng không cần phải tin."



Bùi Khởi Đường suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Vậy ta có thê tử không?" Nếu kiếp trước hắn và Lang Hoa không gặp nhau, như vậy có lấy người khác không.



Lang Hoa vốn định trêu chọc Bùi Khởi Đường, nhưng ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt sáng rực của hắn, trong mắt đầy vẻ chờ đợi, lại dịu dàng thắm thiết, nàng nhất thời không nói nên lời: "Không có, ít nhất là... trước khi ta rời khỏi, chưng từng nghe nói huynh lấy vợ sinh con."



Dường như nghe được tin tốt, mặt Bùi Khởi Đường cười tươi như hoa mới nở: "Vậy là tốt rồi, ta yên tâm rồi."



Lang Hoa không nhịn được cười "hì hì": "Sao nào, huynh vẫn mong bản thân cả đời không thành thân... "



Bùi Khởi Đường gật đầu, xem ra rất nghiêm túc, không có ý đùa giỡn: "Đúng vậy, ta hi vọng lúc đó ta không thành thân, ai cũng không lấy."



Lang Hoa hai má ửng đỏ.



Bùi Khởi Đường cười nhẹ nhàng: "Vì nếu như vậy, có lẽ ở kiếp trước của nàng, tuy nàng gả cho Lục Anh, cả ngày ở trong Lục gia, nhưng ta… vẫn phát hiện ra nàng, muốn quen biết nàng."



Lang Hoa biết điều đó là không thể, nhưng chuyện kiếp trước đã như mây khói thoảng qua, Bùi Khởi Đường tùy ý suy nghĩ thì có sao đâu.



Tay Lang Hoa để trên bàn lại bị Bùi Khởi Đường kéo lấy.



Bùi Khởi Đường nói: "Lang Hoa, phụ thân ta đã được rửa nỗi oan ức, hoàng thất cũng ghi tên ông ấy vào lại gia phả, ta muốn… nhân cơ hội này cố gắng làm trọn chữ hiếu của mình."



Lang Hoa giật mình, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra là gì.