Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 553 : Càng ngày càng thích

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Lang Hoa cầm ngọc bích trong tay.



Đây là quà của trưởng bối, không có lí do để từ chối.



Bùi Tư Thông cười vui vẻ, nhìn sang Cố Thế Hoành bên cạnh.



Cố Thế Hoành đứng đó, có chút khó xử, quà cáp trước giờ đều là có qua có lại, ông sao có thể không tặng quà lại, chỉ có điều Bùi gia chuẩn bị sớm quà, ông thì vẫn chưa có dự định gì.



Bùi Khởi Đường đứng đó, dường như mất đi nhuệ khí thường ngày, ánh mắt trong suốt nhìn ông một cách đầy hi vọng, vô cùng hiền lành, vô cùng chờ đợi.



Nhìn thế nào cũng đều là trẻ con, tính ra thì Bùi Khởi Đường năm nay cũng mới mười mấy tuổi.



Sao ông có thể ức hiếp trẻ con, hơn nữa đó lại là vị hôn phu của Lang Hoa. Cố Thế Hoành nhất thời không nỡ, liền cầm ngọc bội bên thắt lưng tặng cho Bùi Khởi Đường. Cố Thế Hoành tặng xong liền thấy hối hận, nhớ lại lời lúc nãy của Bùi Tư Thông: "Nếu có thể sớm định đoạt hôn sự, hai nhà chúng ta cũng nên trao đổi tín vật, tuy tuổi của hai đứa vẫn còn nhỏ, nhưng cũng nên sớm thành thân..."



Ông mơ mơ màng màng trao đổi tín vật thế này, một lát lão thái thái hỏi đến, ông nên nói thế nào đây.



Không đợi Cố Thế Hoành hối hận, Bùi Khởi Đường đã nhận lấy ngọc bội trong tay.



Cố Thế Hoành chuẩn bị bày tỏ thái độ lúc này, đổi tín vật cũng được, nhưng không nghĩ đến việc gả Lang Hoa đi vào năm tới.



Lời đến khóe miệng.



Bùi Khởi Đường lại giơ tay lên, bước đến phía trước, nghiêm chỉnh quỳ xuống, dập đầu hành lễ.



Cố Thế Hoành không khỏi bất ngờ.



Nói thế nào thì Bùi Khởi Đường cũng là Thế tử của Khánh Vương, vẫn chưa vào nhà mà đã hành lễ như vậy, người bình thường cũng không làm thế. Cố Thế Hoành vội bước đến đỡ lấy: "Thế này thì sao được, không cần làm vậy…"



Bùi Tư Thông cười nói: "Đây là phép tắc nên có."




Lang Hoa gật đầu.



Bùi Khởi Đường nói: "Lang Hoa nhất định sẽ cố gắng, hơn nữa bệnh sốt rét cũng không phải là họa ngày một ngày hai, chúng ta cũng không thể yêu cầu quá nghiêm khắc với nàng, chuyện ở Quảng Nam vẫn phải cẩn thận bố trí."



Bùi Khởi Đường lo sợ nếu bệnh nghiêm trọng, nàng không khống chế được sẽ bị người khác chỉ trích.



Trong lòng Lang Hoa thấy ấm áp.



Bùi Tư Thông suy nghĩ một chút rồi nói: "Bùi gia trốn tránh nhiều năm như vậy, bây giờ cũng là lúc nên trở lại."



Lang Hoa nhìn Bùi Khởi Đường, nàng không tin Bùi Khởi Đường không hề có chút suy nghĩ gì về Quảng Nam. Bùi Khởi Đường kiếp trước là nghĩa tử của Hoài Nam Vương, bình định đầu tiên chính là loạn Mân Nam, lúc đó hắn cũng đã nhắm vào Quảng Nam.



Vì vậy, nàng luôn tìm cách khống chế bệnh sốt rét, những ngày qua nàng và Hồ tiên sinh thử qua không ít thuốc, thêm vào đó kiếp trước triều đình cũng đã hiểu về bệnh sốt rét. Nếu có thể ăn uống cẩn thận, cộng thêm thuốc chữa bệnh, nhất định sẽ có kết quả rất tốt.



Bùi Tư Thông càng nhìn Lang Hoa càng thấy thích, đứa trẻ này gả vào Bùi gia, thật là phúc của Khởi Đường.



"Hiền đệ," Bùi Tư Thông nhìn sang Cố Thế Hoành, "Hôn sự cứ định vào tháng ba năm tới đi, đó là ngày tốt nhất. Đệ yên tâm, ta sẽ đối đãi với Lang Hoa như con ruột, nếu đệ lo lắng lão thái thái không thể rời xa Lang Hoa, chỉ cần Lang Hoa muốn về nhà mẹ, ta sẽ bảo Khởi Đường cùng đi với nó, muốn ở vài tháng cũng không sao."



Đây là sự nhượng bộ rất lớn.



Cố Thế Hoành tuy chưa từng gả con gái, nhưng nghe người khác nói, con gái gả vào nhà chồng rồi, nhà chồng sẽ không cho con dâu tùy tiện về nhà mẹ đẻ, huống chi là cho con trai cùng vợ trở về nhà mẹ.



Cố Thế Hoành ngơ ngác nói: "Cái này…"



Bùi Tư Thông bước đến nắm lấy tay Cố Thế Hoành: "Hiền đệ còn gì lo lắng cứ nói với ta, ngoài thời gian hôn lễ, tất cả do đệ quyết định."



Mặt Lang Hoa ửng hồng.