Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 554 : Minh chứng

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Cố lão thái thái nhìn con trai, trên mặt đầy vẻ tức giận: "Con cứ như vậy đồng ý rồi?"



Cố Thế Hoành gật gật đầu: "Nhi tử đồng ý rồi."



"Ta phải nói thế nào với con đây," Cố lão thái thái nói, "Không phải nói chính sự sao? Sao lại nhắc tới ngày hôn lễ, chỗ Bùi thái phu nhân ta cũng chưa nói, con lại..."



Đứa con trai này của bà ấy, thường ngày không phải rất không dễ nói chuyện sao?



Cố lão thái thái nói: "Trước đây chúng ta đã nói xong rồi."



Cố Thế Hoành cúi mặt: "Mẫu thân, đều là nhi tử không tốt." Nếu nói ra rồi, giống như nước đã hắt đi, cũng không thu lại được nữa.



Cố Thế Hoành không biết giải thích với mẫu thân thế nào, họ bắt đầu từ miếng ngọc bội, sau đó nói tới Quảng Nam, nhắc tới bệnh tật, không biết làm sao, kết quả hồ đồ rơi tới chuyện ngày hôn lễ.



Cố lão thái thái hồi lâu mới nói: "Bùi gia là quyết tâm muốn sớm lấy Lang Hoa vào cửa rồi, việc này... tính toán như thế nào, Lang Hoa gả đi, phải đưa đi hai phần ba người trong nhà."



Cố Thế Hoành kinh ngạc: "Nhiều thế ạ."



"Người ở tiệm thuốc trong nhà không nói, chỉ cần người từng hầu hạ Lang Hoa, ta đều phải bảo Lang Hoa mang theo," Cố lão thái thái nói, "Gả tới Bùi gia, bên cạnh phải có người sai bảo, dùng người khác sao có thể thuận tay. Bùi gia đã nói ngoài ngày hôn lễ tất cả đều theo chúng ta, vậy thì số người gả theo cũng do chúng ta quyết định."



Cố Thế Hoành nói: "Như vậy được không? Tới Bùi gia những người này nên là Bùi gia phát lương tháng."



"Cái đó ta mặc kệ," Cố lão thái thái nói, "Cướp đi Lang Hoa của chúng ta, họ đã chiếm lợi rồi."



Có bao nhiêu người gả cùng thì nên có bấy nhiêu sính lễ.



Những tiệm thuốc đó...



Cố Thế Hoành đột nhiên lúng túng thay cho Bùi gia, Bùi gia sao có thể lấy ra nhiều như thế, dù Bùi gia có thể lấy ra được nhiều sính lễ như vậy, lại làm thế nào sắp xếp những người đó của Cố gia.



"Còn nữa," Cố lão thái thái nói, "Bùi gia còn phải đồng ý với ta, đợi tới sau khi Lang Hoa dậy thì mới có thể động phòng, sau khi cập kê mới có thể có thai, mới có cái thương lượng."



Cũng có nghĩa là, dù lấy người về, vẫn phải làm theo yêu cầu của Cố gia.
Mặt Vu Tùng Đình đầy cảm kích, không biết phải nói gì.



Trong thư phòng.



Mẫn Hoài đang nói chuyện Vu Tùng Đình: "Trong nhà Vu Tùng Đình nghèo khó, không lên được học đường, cho nên liền tìm tới Minh Tiến sĩ, nguyện ý làm chút công việc trong nhà Minh Tiến sĩ, chỉ xin Minh Tiến sĩ có thể thu hắn làm học sinh. Minh Tiến sĩ nhận hắn... ở Hàng Châu cũng coi là một việc tốt khiến người ta bàn tán xôn xao."



"Ân khoa lần này, cũng là do Minh Tiến sĩ tiến cử mới có thể vào thi, chỉ đáng tiếc, Vu Tùng Đình giúp Triệu thị rời khỏi Minh gia, chọc giận Minh Tiến sĩ, liền để hắn rớt bảng."



Cố Thế Hoành nghe xong kinh ngạc: "Ý Mẫn đại nhân là, Minh Tiến sĩ có thể giở trò ở bảng ân khoa?" Bất luận là để người ta trúng bảng hay rớt bảng, nếu một Tiến sĩ dạy học ở trong thư viện như hắn, có thể làm được điểm này, vậy thì chứng minh khoa cử lần này nhất định có gian lận.



Vu Tùng Đình là nhân chứng rất quan trọng.



Mẫn Hoài nói: "Ta cảm thấy việc này không thể xem thường, mới đưa người tới nhờ Cố huynh giúp đỡ, chi bằng Cố huynh thẩm tra một chút Vu Tùng Đình đó, xem xem Vu Tùng Đình nói rốt cuộc có phải sự thật không."



Hoàng Thành Ti xưa nay có thể phân rõ thật giả, hơn nữa Triệu thị kia lại sinh nở ở Dưỡng Tế Viện, bất luận nhìn thế nào, vụ án này đều không qua được Cố gia.



"Đi gọi Đại tiểu thư tới," Cố Thế Hoành dặn dò hạ nhân, "Cũng mời cả Bùi Tứ gia tới thư phòng."



Mẫn Hoài nghe thấy lời này mặt mày hớn hở: "Người của Bùi gia ở đây?"



Cố Thế Hoành gật đầu: "Bùi gia vừa hay tới bàn bạc ngày hôn lễ."



"Chúc mừng huynh." Trên mặt Mẫn Hoài nổi lên nụ cười, nhưng nghĩ tới chuyện của A Thần và Lục Anh, ông ấy đột nhiên cảm thấy trên mặt không có ánh sáng.



Nói cho cùng quan hệ của A Thần và Lang Hoa không tồi, cứ muốn gả tới Lục gia như vậy, luôn là không thoả đáng lắm.



Rốt cuộc vẫn là con mắt Cố gia tốt, Lục gia và Bùi gia chênh lệch rất xa, hôn sự này của Cố Đại tiểu thư lại là Hoàng thượng ban hôn, sự vẻ vang nên có đều có cả.



Không giống như A Thần ngốc của ông ấy, lại cứ muốn dìm mình vào trong vũng bùn.



Mẫn Hoài lặng lẽ thở dài.