Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 562 : Đâm vào tim

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Hứa thị chỉ lo quấn lấy Từ Sĩ Nguyên, không nhìn bức họa kia.



Trong lòng Từ Sĩ Nguyên có chút nôn nóng, thấp giọng dỗ Hứa thị: “Bà nhìn trước đã, chúng ta nói chuyện sau.”



Lúc này Hứa thị mới gật gật đầu, ngồi xuống theo Từ Sĩ Nguyên, nhìn bức hoạ trên bàn.



Đó là một nam nhân khoảng hai mươi tuổi, có một đôi mắt trầm tĩnh mà sâu thẳm, nhưng vẫn không che giấu được uy thế cùng nhuệ khí của hắn.



Bà ta đã từng gặp người này, bà ta rất quen thuộc thần thái đó, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi.



“Bà suy nghĩ kỹ một chút, hắn rốt cuộc là ai?”



Từ Sĩ Nguyên lại truy hỏi.



Hứa thị tỉ mỉ nhìn, hồi lâu mới ý thức được.



Đây là hắn.



Là hắn.



Sắc mặt Hứa thị lập tức trở nên khó coi, hoảng sợ lui về phía sau.



Đây là kẻ mà Vương Nhân Trí và Thẩm Xương Cát luôn muốn bắt, lúc đó hắn vẫn chỉ là đứa trẻ, bà ta không cách nào cung cấp chân dung cho Thẩm Xương Cát kiểm tra, mà bây giờ... hắn đã chết rồi, bị Thẩm Xương Cát buộc nhảy vực, chết không toàn thây.



Bà ta không thể gặp lại người này nữa, bởi vì hắn không thể nào lớn lên nữa.



Một người chết sẽ không còn cơ hội xuất hiện ở trước mặt người khác, nhưng bức vẽ này quả thực quá sinh động, dường như là miêu tả một người còn đang sống sờ sờ vậy.



Hứa thị không khống chế được sự kinh hoàng.



Trước mắt bà ta hiện ra khuôn mặt lạnh lùng, bộ dạng xách kiếm đầm đìa máu ngồi trên lưng ngựa của hắn.
Minh gia đã bận đến mức người ngã ngựa đổ, đệ tử Minh Tòng Tín rối rít đến hỏi sự thật. Nghe nói Bùi Khởi Đường gặp Minh thái thái ở Dưỡng Tế Viện, lập tức mời quan viên Hình bộ đi hỏi dò.



Làm rối kỉ cương khoa cử là đại án.



Bây giờ chỉ sợ bài thi đều đã bị niêm phong, những sĩ tử vốn đã lên bảng chuẩn bị làm quan kia có thể cũng sẽ bị tra hỏi.



“Tiên sinh là bị hãm hại,” Hạ nhân Minh gia không ngừng giải thích, “Mọi người đi về trước đi!”



“Có phải là Lục Anh làm không?”



“Lục Anh lần này trúng nhất bảng, nhưng vẫn chưa được nhậm chức Lại bộ, nhất định là hắn xin tiên sinh giúp đỡ không thành, trong lòng nổi ý muốn trả thù.”



“Còn có Vu Tùng Đình nữa, tiên sinh đối tốt với hắn như vậy, nhưng hắn lại lấy oán trả ơn.”



“Đi tìm bọn họ.”



“Đi, đi tìm bọn họ.”



Tiếng người ồn ào trước cửa Minh gia.



Thường ngày nếu như nghe được học sinh bảo vệ ông ta như vậy, Minh Tòng Tín đã sớm đắc ý trong lòng, mà nay... Vân Nương nắm chứng cứ rõ ràng, bây giờ các học sinh không chịu tin tưởng, lỡ quan phủ thật sự tra ra rõ ràng rồi, ông ta đúng là hết đường chối cãi.



“Kêu bọn chúng đừng ồn nữa.” Minh Tòng Tín nói.



Còn làm như thế sẽ không có bất cứ lợi ích gì hết, ngược lại sẽ càng bị nhiều người chú ý hơn.



“Lão gia, Lục Tam gia tới,” Hạ nhân Minh gia tới bẩm báo, “Lục gia đưa thiệp nói, Lục Tam gia có lời muốn nói với lão gia.”



Lúc này Lục Anh tới là sợ chuyện không đủ ồn ào sao.