Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 572 : Ngu xuẩn

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Vưu ma ma nóng ruột không biết nên nói với ai, vội vàng phái người quay về đưa hai chiếc xe tới, lần này là mất mặt lớn rồi, xảy ra chuyện ngay cửa Bùi gia, Bùi gia nhất định rõ ràng.



Đại tiểu thư vốn định lấy lòng người Bùi gia nhưng thành ra thế này, chắc chắn sẽ hối hận.



Nghĩ tới đây, Vưu ma ma nhìn trong xe ngựa, chỉ thấy Từ Cẩn Du vẫn đỡ băng cài đầu, mặt đầy tức giận: “Ngươi tới làm gì? Ai bảo ngươi tới?” Nàng ta nào có nửa điểm hối hận.



Vưu ma ma trong lòng tức giận, nhưng cũng không dám lộ ra: “Đại tiểu thư, phu nhân bị bệnh...” Nói rồi thâm ý gật gật đầu.



Từ Cẩn Du cười nhạt, một hạ nhân cũng mờ mờ ám ám mà náo loạn, cứ như nàng ta làm nhiều chuyện sai trái lắm vậy: “Ta tới làm chuyện đứng đắn, quay về ta tự nhiên sẽ bẩm báo với mẫu thân, ngươi không cần như vậy, bất luận như thế nào, ta tự mình gánh chịu.”



Chuyện đứng đắn gì chứ?



Chuyện đứng đắn chém đứt càng xe?



Chuyện đứng đắn bị người mắng?



Những năm này Đại tiểu thư ở trong cung phụng bồi Thái hậu và các Thái phi niệm kinh nhiều rồi, có phải là đã không ăn khói lửa nhân gian, ăn mặc trang điểm mang vẻ uy nghiêm thế này, giống như một lão quả phụ vậy.



Dù Vưu ma ma oán thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn cười xòa như cũ: “Đại tiểu thư nói đúng, trước mắt chúng ta vẫn là mau trở về thôi.”



Từ Cẩn Du cười lạnh một tiếng, đuổi Vưu ma ma ra ngoài, quay đầu nhìn về Đinh ma ma bên cạnh thấp giọng nói: “Ta muốn gặp Tam thúc, bây giờ ông ta ở đâu?”



Đinh ma ma không khỏi ngẩn ra: “Đại tiểu thư, người bây giờ không thích hợp đi gặp Tam lão gia, thái độ của phu nhân đối với Tam lão gia người cũng nhìn thấy rồi. Nếu như bị phát hiện, thì sẽ không hay đâu.” Bây giờ hành động của Đại tiểu thư mặc dù có chút trái lẽ thường, nhưng chỉ cần không để cho người khác bắt được thóp, nói cho cùng nàng chính là một tiểu cô nương càn quấy. Cho dù là Tam lão gia bên này xảy ra chuyện không may, Đại tiểu thư còn có thể kéo vạt áo Đại lão gia khóc lóc. Đại lão gia nhìn thì uy nghiêm nhưng thật ra rất mềm lòng.



Từ Cẩn Du vén rèm lên nhìn nhìn trạch viện của Bùi gia: “Cho nên ta kêu ông ta tới gặp ta, ta biết hoàn cảnh của ông ta không tốt, muốn lật bài cũng chỉ có dựa vào ta. Cho nên ông ta mới để cho ngươi nghĩ cách cho ta, nghĩ đủ cách gả đến Bùi gia. Ông ta cũng biết rõ lợi ích của Bùi gia. Ông ta dựa vào Từ gia thì không có gì cả, nhưng tương lai của Bùi Khởi Đường lại vô cùng sáng láng.”



Đinh ma ma nghe vậy nhíu mày, sao bà ta nghe không hiểu gì cả, Đại tiểu thư đây là ý gì?



Từ Cẩn Du cười nói: “Đừng tưởng rằng ta không biết tâm tư của ông ta, ông ta muốn muốn mượn chuyện này nhận lại ta, bảo ông ta từ bỏ cái suy nghĩ này đi, chuyện này căn bản là không thể nào. Ta sẽ không làm nữ nhi của ông ta đâu.”
Vưu ma ma lặng lẽ đi tới nơi hẻo lánh, mở tờ giấy ra, bên trong viết một hàng chữ: Đi theo Đinh ma ma, đi tới ngõ Song Bính.



Nơi ở của Tam lão gia không phải là ở ngõ Song Bính sao?



Trái tim Vưu ma ma nhảy lên, lập tức nắm chặt tờ giấy trong tay, bà phải lập tức nói cho phu nhân mới được.



...



Từ gia.



Hàng thị nhìn tờ giấy ngẩn người.



Là ai đưa tới tin tức như vậy, và vì điều gì? Đinh ma ma là ma ma quản sự bên cạnh Cẩn Du, tại sao lại đi tìm lão Tam.



Không phải Cẩn Du rất chán ghét người nhà lão Tam sao? Hôm qua bà đi vào phòng, loáng thoáng nghe thấy Cẩn Du nhắc tới tiếng “con vợ lẽ”, dỗ cho lão phu nhân vô cùng vui vẻ, hẳn là đang trách mắng lão Tam, nhưng bây giờ sao lại...



Cẩn Du rốt cuộc đang làm gì.



“Phu nhân,” Vưu ma ma nói, “Tiếp theo phải làm thế nào đây?”



Tay Hàng thị khẽ run rẩy, các loại ngờ vực lập tức xông lên đầu, hồi lâu mới nói: “Cẩn thận tra lai lịch của Đinh ma ma, sau đó sẽ tính... Cẩn Du đâu, không phải kêu nó quay về thì đến phòng ta sao?”



“Đại tiểu thư đến phòng lão phu nhân rồi,” Đinh ma ma thấp giọng nói, “Cõ lẽ phải một lúc nữa mới có thể qua đây thỉnh an phu nhân.”



Hàng thị đứng lên: “Hôm nay nó làm nhiều chuyện như vậy, cho là chỉ cần đến bên cạnh lão phu nhân nũng nịu là có thể bỏ qua sao? Thường ngày ta dung túng nó như vậy, mới nuôi nó thành cái bộ dạng này.”



“Hôm nay nhất định không thể như thế nữa.”