Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 574 : Không nhường một bước

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Từ Cẩn Du đi tới sân, nhìn về phía mấy hạ nhân bị dẫn tới kia, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Nếu như các ngươi dám ăn nói linh tinh, ta sẽ lột da các ngươi.”



Vưu ma ma cùng đi lên phía trước không khỏi rùng mình một cái.



Vẻ mặt cau có kia của Đại tiểu thư khiến cho người ta nhìn mà cả người phát rét, nơi đây vẫn là trong viện của lão phu nhân, nàng ta lại dám không chút kiêng kỵ gì mà uy hiếp, căn bản cũng không coi hình phạt của phu nhân ra gì.



Hạ nhân tiến vào quỳ xuống đất, Hàng thị cụp mắt xuống: “Ở trước mặt lão phu nhân, các ngươi không được nói dối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ đi kiểm chứng, có một chữ không thật, các ngươi cũng không cần ở lại Từ gia nữa.”



Sắc mặt Từ lão phu nhân sầm xuống, Hàng thị luôn luôn ôn hòa, hôm nay lại biến thành bộ dạng này, trưng ra tư thế chủ mẫu.



“Phu nhân, là Đại tiểu thư... Đại tiểu thư không cho phép chúng nô tỳ nói.”



Bà tử theo xe cuối cùng mở miệng, “Đại tiểu thư kêu chúng nô tỳ làm gãy càng xe, chúng nô tỳ cũng không dám không làm.”



Từ lão phu nhân nghe lời này không khỏi kinh ngạc, thật sự là Cẩn Du, Cẩn Du lại làm ra chuyện như vậy.



“Mẫu thân,” Hàng thị nói, “Người nghe thấy rồi chứ, con dâu cho rằng Cẩn Du ngày thường chỉ là hơi ngạo nghễ, không ngờ nó lại không để ý lễ phép như vậy.”



Hàng thị nói xong nhìn về phía hạ nhân đang quỳ: “Tất cả lui xuống lĩnh đòn đi, sau đó đến điền trang làm việc, không có lời của ta, đều không được trở về làm người hầu.”



Đợi đến khi hạ nhân bị dẫn đi rồi Hàng thị mới nói: “Mẫu thân, con muốn cấm túc Cẩn Du, mỗi ngày chép nữ giới, hết năm nay đưa nó về Hàng Châu. Chờ qua mấy năm, chuyện này phai đi rồi sẽ tìm cho nó một mối hôn sự.”



Sắc mặt Từ lão phu nhân xanh mét tựa như bị người ta dội một chậu nước lạnh từ đầu xuống. Bà ta còn tưởng rằng Cẩn Du tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, trong lòng chắc chắn là như thế, nhưng lại không ngờ...



Dù Hàng thị định làm gì cũng sẽ không đổ oan cho nữ nhi của mình.



Chứng cứ chính xác, bà ta không thể nào cãi thay cho Cẩn Du nữa.



Sớm biết Cẩn Du thích lão Tứ Bùi gia, bà ta nên tìm một bà mai đến Bùi gia rồi.



Sao người Bùi gia sắp lấy lại là tiện chủng của lão Tam, người Bùi gia mù hết rồi hay sao? Lại muốn lấy một đứa con riêng, Bùi thị cũng được coi là đại tộc trăm năm, sao có thể phạm phải loại sai lầm này.
Từ Tùng Nguyên trong lòng lập tức cuống lên, tiến lên đỡ bả vai Hàng thị: “Rốt cuộc làm sao thế? Bà đừng doạ ta.”



Hàng thị lúc này mới lấy lại tinh thần, đôi mắt ngẩn ra nhìn Từ Tùng Nguyên: “Lão gia, lúc thiếp sinh ở Trấn Giang, tại sao người phải đi?”



Không ngờ Hàng thị sẽ nhắc chuyện này, Từ Tùng Nguyên không biết nói thế nào mới phải. Ông ta cũng muốn ở lại, chỉ là tình hình của Hàng thị lúc đó khẩn cấp, ông ta lại sợ những tên sơn phỉ kia tìm tới nữa, trong cơn hỗn loạn liền nghe theo sự an bài của Lục Văn Hiển.



Tại sao đột nhiên Hàng thị lại nhắc tới chuyện này.



Hàng thị nhìn sâu vào mắt Từ Tùng Nguyên, hồi lâu mới nói: “Nếu như có người đổi đứa bé khi đó, chúng ta… những năm này không biết gì cả... đứa bé đó rơi vào trong tay Hứa thị, không biết chịu bao nhiêu khổ cực, phụ mẫu như chúng ta, còn sống làm cái gì?”



Hàng thị nói rồi ánh mắt đỏ lên.



Từ Tùng Nguyên dường như cảm giác được một tiếng sấm nổ tung trên đầu mình: “Bà đừng gấp, bà muốn nói cái gì? Từ từ nói, cái gì mà đổi đứa bé, cái gì mà Hứa thị.”



Nước mắt Hàng thị tuôn thành hàng: “Lần này thiếp nhất định phải làm cho rõ ràng, bất luận người nào ngăn cản, thiếp cũng phải làm cho rõ, thiếp không thể để yên, thiếp không thể để cho nó chịu ủy khuất nữa.”



“Tùng Nguyên, có khả năng là Tam đệ và Hứa thị tính kế với chúng ta rồi, thiếp cảm thấy Lang Hoa mới là con của chúng ta.”



Từ Tùng Nguyên cứng đờ tại chỗ, tim đập điên cuồng, sắc mặt biến thành tái nhợt: “Bà nói cái gì?”



Hình ảnh Cố Lang Hoa ở Tây Hạ tầng tầng lớp lớp hiện ra trước mặt ông ta.



Một đứa trẻ mười mấy tuổi, dẫn người đến Tây Hạ cứu phụ thân, lúc hai cha con bọn họ đoàn tụ, trong lòng ông ta vừa vui mừng vừa hâm mộ.



Không ngờ đứa trẻ năm đó được ông ta ôm vào trong lòng, đặt cho cái tên “Lang Hoa” lại xuất chúng như vậy.



Nhưng tại sao Hàng thị lại cho rằng Lang Hoa là cốt nhục của bọn họ.



Hàng thị đưa tờ giấy trong tay cho Từ Tùng Nguyên: “Lão gia xem kỹ xem trên tờ giấy này viết cái gì?”