Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 58 : Khuyên giải
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
Hồ Trọng Cốt đội chiếc nón đen chầm chậm bước đi trên đường, trong đầu ông đang hồi tưởng lại Cố đại tiểu thư ngồi xếp bằng trên liên hoa tọa, bộ dạng như đang đọc dược phương.
Khi đó ông còn không ngừng cảm thán, đúng là một bé gái dũng cảm, đọc dược phương cũng hấp dẫn mê người như vậy, lẽ nào không sợ dẫn dụ tính kế sao? Phải biết rằng chỗ dược phương đó đều có thể biến thành tiền tài!
Sự thật đã chứng minh ông sai rồi, trên đời này tiểu nhân gian tà có rất nhiều, không có ai vì dược phương đó tính kế hại Cố đại tiểu thư, ngược lại Cố đại tiểu thư khiến hai cha con Vương đại nhân thảm bại. Cũng do đó ông mới lơ là cảnh giác, nghĩ rằng có thể tiếp tục ở lại Cố gia như vậy, ai ngờ rằng chuyện của Cố đại lão gia lại bị lật lại, khiến Cố đại thái thái nhìn ông bằng khuôn mặt đầy thù hận, dường như bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể dồn ông vào chỗ chết.
Ông sợ, ông muốn bỏ trốn càng xa càng tốt.
Hồ Trọng Cốt gần như đã che gần hết khuôn mặt, chầm chậm bước đi trên đường, cổng thành chỉ điều tra những hộ lớn chuẩn bị mang gia tư rời thành, bộ dạng ông không mang theo đồ vậy gì, rất nhanh sẽ được thả đi, sau đó ông sẽ hướng về phía nam, tìm một ngôi miếu xin lưu lại, sau đó cứ thế sống qua ngày.
Chỉ đành sống như vậy.
Hồ Trọng Cốt thuận lợi rời thành, trên con đường rộng lớn, bóng dáng của ông cực kỳ nhỏ bé.
Âm thanh vó ngựa truyền tới, Hồ Trọng Cốt vội vàng né sang bên đường, cúi đầu đợi người cưỡi ngựa đi qua. Trái tim ông như bị sợi dây thừng thít chặt lấy khiến ông không thở nổi, cuối cùng con ngựa đó cũng chạy xa, Hồ Trọng Cốt mới cẩn trọng bước tiếp.
Không ngờ chưa đi được hai bước, tiếng vó ngựa lại truyền tới, ông đành tiếp tục tránh sang một bên.
Một lần, hai lần, ba lần, mặt trời đã lặn về phía tây, chút ánh sáng cuối cùng chiếu lên gương mặt trắng bệch của Hồ Trọng Cốt.
Ông lại hành động khó khăn đến mức này.
Tại sao, tại sao lại như vậy chứ?
Dường như Hồ Trọng Cốt muốn thu thật nhỏ mình lại.
Cuối cùng tiếng vó ngựa lại truyền đến, lần này ngựa dừng lại bên cạnh ông, một người từ trên lưng ngựa nhảy xuống rồi đi đến bên ông, Hồ Trọng Cốt lập tức cúi người, run rẩy.
Hồ Trọng Cốt nhìn thấy một đôi giày thêu hoa màu hồng phấn, sau đó một tiểu cô nương nhìn ông bằng ánh mắt đầy cảm thông, "Ông cho rằng làm vậy là sống sót được sao?”
Hồ Trọng Cốt hét lớn, “Tại sao?” Rõ ràng là Cố đại tiểu thư vô cùng lương thiện tại sao hôm nay lại trở nên như vậy?
Lang Hoa đứng trước Hồ Trọng Cốt nói, “Bởi vì vô dụng thôi, bọn chúng rồi cũng sẽ chết, hoặc là bị quân phản loạn giết chết, hoặc là đến khi bị vây khốn trở thành vật trong tay người khác, tóm lại chúng đều sẽ phải chết, mẹ của chúng có thể nấu cho chúng một nồi cháo, nhưng không giữ được tính mạng cho chúng.”
“Ta chỉ đánh đổ nước cơm của chúng, nhưng ngươi ở một bên nhìn chúng đi vào chỗ chết, ngươi còn lạnh lùng hơn cả ta.”
“Con người nếu muốn sống sót thì phải nỗ lực thay đổi, có thể thua nhưng không thể nghe theo số mệnh, đó mới là thiên đạo.”
Khóe miệng Hồ Trọng Cốt khẽ động, đứng ngẩn ra ở đó, không nói nên lời.
Lang Hoa lướt qua Hồ Trọng Cốt rồi đi thẳng về phía trước, dặn dò A Mạt lấy nón rộng vành đội lên, nàng quay người nhìn Triệu Linh, “Mặt trời sắp xuống núi, trời sắp tối rồi.”
Triệu Linh im lặng nhìn Cố Lang Hoa, ánh chiều tà chiếu trên mặt nàng, trong đôi mắt nàng dâng lên một ngọn lửa sôi trào, bỗng nhiên cả người nàng như được chiếu sáng rực rỡ.
Triệu Linh mỉm cười.
…
Lang Hoa ngồi trong xe ngựa, trước mặt là Triệu Linh im lặng không nói gì.
Bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng nói của Tiêu ma ma, “Đại tiểu thư, Hồ tiên sinh… Chúng ta không để ý đến nữa sao?”
Lang Hoa nói: “Không cần để ý đến ông ấy nữa, phải đi như thế nào cứ để ông ấy tự lựa chọn.” Nếu ông ấy vẫn lựa chọn ra đi thì nàng giữ lại còn có ý nghĩa gì đây.
“Nàng không có lời nào muốn hỏi ta sao?” Triệu Linh nhìn Lang Hoa, ánh mắt hắn dường như đã dịu dàng hơn trước đó rất nhiều, “Mạo hiểm cùng ta chạy ra ngoài, không chỉ là vì một mình Hồ Trọng Cốt đúng không, thực ra nàng còn có chuyện khác muốn nói nữa.”
Gương mặt Triệu Linh như trôi nổi sau ánh dương, đôi mắt hắn dường như bị lá cây che mất một nửa, nghiêng theo cái bóng loang lổ, khiến người ta nhìn không rõ ràng, lại khiến người ta đi sâu tìm hiểu.