Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 599 : Giẫm lên vết xe đổ

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


Hứa thị lảo đảo ngã xuống đất, ngẩng đầu lên thấy dụng cụ tra tấn khắp phòng, hai ngục tốt hung thần ác sát đứng ở đó.



Trong phòng đầy mùi máu thịt thối rữa.



Hứa thị không khỏi rùng mình.



Căn phòng như này bà ta không thể quen thuộc hơn nữa, ở trong đại lao Hoàng Thành Ti bà ta đã bị hành hạ sống không bằng chết.



Không ngờ bà ta lại đến đây một lần nữa.



Nhưng ngục tốt không chút do dự trói bà ta vào giá hành hình, cả người bà ta dường như bị treo lên, hai chân lơ lửng không chạm đất.



Không có chỗ dựa, không có đường lui, chính là tình cảnh bây giờ của bà ta.



“Nói đi.” Thư Lệnh Sử của Hình bộ ngồi xuống nhấc bút lên.



Trong lòng Hứa thị lạnh như băng.



Bà ta phải nói gì chứ? Nói bà ta sống lại một đời, cho nên mới làm ra những chuyện này, đổi lấy chỉ là một trận hình phạt, rõ ràng bọn họ sẽ không tin, vẫn còn muốn bà ta nói thật.



“Chét”, một cái roi da quất tới, Hứa thị lập tức cảm thấy trên người đau rát.



Ngục tốt quen hành hạ người, hắn biết làm sao mới có thể làm cho người ta đau đớn khó chịu, nhưng sẽ không chết ở đây.



“Nói về Từ Sĩ Nguyên xem,” Thư Lệnh Sử đột nhiên nói, “Ngươi và hắn quen biết thế nào, tại sao hắn lại cứu ngươi từ trong đại lao Hoàng Thành Ti ra ngoài.”



Hứa thị mím mím môi không chịu nói, roi da của ngục tốt tiếp tục quất tới, máu tươi tung tóe, bắn vào từng xó xỉnh của phòng giam, chảy trên má ngục tốt.



Roi một khi đã thấy máu, sẽ càng hưng phấn, ngục tốt làm sao cũng không dừng tay được.



Hứa thị cuối cùng bất tỉnh.



Có điều tất cả vừa rồi mới là bắt đầu, một chậu nước đá lập tức hắt qua, xối ướt đẫm cả người bà ta, Hứa thị bị buộc phải mở mắt.
Hứa thị rùng mình một cái, nếu như nói Thư Lệnh Sử đang doạ bà ta, vậy thì người này nói nhất định là nói thật. Bà ta biết thẩm vấn trong đại lao, một người đe dọa phạm nhân, một người khác nắm đại cuộc trong tay, người tướng mạo tầm thường này, hiển nhiên nắm trong tay toàn bộ thế cục.



“Không liên quan đến nó,” Hứa thị cố hết sức nhìn người kia, “Không liên quan đến con gái ta, nó... không biết gì cả.”



“Vậy thì có ích gì, nhiều gia quyến nhà phạm quan như vậy, đều biết những phạm quan kia làm gì sao? Bọn họ có người đến chết cũng không biết là vì sao.”



Lời này vô cùng tha thiết, Hứa thị không biết vì sao lại tin: “Không, không, nó là Từ Đại tiểu thư, làm sao có thể đến Giáo Phường, không... sẽ không đâu.”



“Nàng ta đã không phải là Từ Đại tiểu thư nữa rồi,” Thư Lệnh Sử nói, “Đưa Từ Cẩn Du qua đây.”



Người nọ vừa dứt lời, lại một loạt tiếng bước chân truyền đến, xen lẫn tiếng gào thét của nữ tử: “Buông ta ra, buông ta ra... sao các ngươi dám...”



Cửa lao mở ra, nữ tử đó bị đẩy vào.



Hứa thị nhìn sang, kinh ngạc kêu lên: “Cẩn Du.”



Từ Cẩn Du mặt đầy kinh hoảng, nàng ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày vào đại lao, nàng ta là tiểu thư nhà quan lại, là tâm phúc bên cạnh Thái hậu. Cho dù là những nội thị và cung nhân kia đều phải đối xử tôn kính và khách khí với nàng ta, những sai dịch kia làm sao có thể đối với nàng ta như vậy.



Phụ thân và mẫu thân lại trơ mắt nhìn người của nha môn đưa nàng ta đi.



Từ Cẩn Du ngẩng đầu lên, trên cổ có một vết máu, đó là do nàng ta dùng kéo vạch qua, cây kéo sắc bén làm rách da thịt nàng ta, nhưng nàng ta lại không có dũng khí tiếp tục đâm xuống.



Nàng ta vẫn không muốn chết.



Nàng ta cũng không thể chết.



“Cẩn Du, là con sao?”



Giọng nói mơ hồ của Hứa thị truyền tới, Từ Cẩn Du ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn bà bị trói trên giá hành hình, trên quần áo của người đàn bà đó đầy máu tươi, nhìn giống như ác quỷ trong địa ngục vậy.



“Bà... bà là ai?” Giọng Từ Cẩn Du run rẩy.