Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 609 : Cho ngươi điên

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


Hoàng đế cẩn thận suy nghĩ lời của Tiêu Tu Dung: “Vậy ý của nàng là?”



Trong mắt Tiêu Tu Dung lộ ra mấy phần thương xót, nhưng vẫn thở dài: “Hoàng thượng, bệnh của thần thiếp từ đầu đến cuối đều không tốt, có lẽ là bởi vì năm đó tạo nghiệt quá nhiều, trong lòng thần thiếp mặc dù rõ ràng, nhưng có mấy lời thần thiếp lại không thể không nói.”



Hoàng đế yêu thương kéo tay Tiêu Tu Dung.



Tiêu Tu Dung nói: “Không bằng khiến cho Ninh Vương mất hết mặt mũi, không thể không điên. Chỉ cần chứng thực bệnh điên của hắn, ai sẽ đi theo hắn nữa.”



Hoàng đế nhíu mày: “Nàng là nói...”



Tiêu Tu Dung gật gật đầu: “Không điên cũng phải khiến cho hắn điên, thần thiếp nghe nói, nếu như liên tục một tháng không ngủ không nghỉ, nhất định sẽ bị điên. Lại càng không nói đến, mỗi ngày bị ép nhìn những kẻ thân cận với mình bị tra tấn, mắt thấy những tình cảnh đầm đìa máu tươi kia. Cứ để cho ngục tốt hành hạ Ninh Vương như vậy, cho đến khi Hoàng thượng cảm thấy Ninh Vương chắc chắn điên rồi mới thôi, trong thời gian này sai người xây nhà có tường cao, chuẩn bị ngày sau nhốt Ninh Vương ở trong đó.”



“Chờ đến lúc nhốt Ninh Vương vào viện rồi, thì sai một hai cung nhân đến hầu hạ, trừ đưa chút cơm nước và quần áo, đồ dùng ra, những thứ khác nhất loạt bỏ qua. Từ đây trông giữ Ninh Vương, để cho nửa đời sau của hắn không ra được khỏi viện kia một bước.”



Hoàng đế nghe lời Tiêu Tu Dung, ánh mắt sáng rực.



Đúng, lần này hắn có thể không tự tay giết Ninh Vương, thay đổi cách trừng trị Ninh Vương.



Ninh Vương không phải giả điên sao? Vậy hắn sẽ khiến cho Ninh Vương nếm thử một chút mùi vị điên.



“Cứ làm như thế đi,” Hoàng đế nói, “Bất kể hắn có phải đang giả điên giả ngốc hay không, Trẫm đều khiến cho hắn biến thành người điên thật.”



Trong hình thất lại truyền tới tiếng kêu của Ninh Vương, kêu gào tê tâm liệt phế, trong đó đầy đau khổ và sợ hãi.



Hoàng đế rất muốn ngồi xuống, nghe cái âm thanh này mà ngủ, như vậy hắn nhất định sẽ ngủ rất thoải mái, hắn nhìn Thường An Khang bên cạnh: “Ninh Vương không phải có cánh tay bị hỏng sao?”



Thường An Khang thấp giọng nói: “Vâng, Dương Chỉ huy sứ vì thế mà quỳ ở cửa Cần Chính Điện thỉnh tội.”



Hoàng đế gật gật đầu: “Cứ để cho Dương Thác chịu khổ chút đi, như vậy cũng coi là có ăn nói với văn võ bá quan. Còn về cánh tay của Ninh Vương thì không cần sai người chữa trị.”



Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy kẻ tàn phế nào có thể đăng cơ ngôi vị Hoàng đế.




Tề Ngọc Song từ sớm đã ngồi xe đến cửa thùy hoa, thỉnh an Cố lão phu nhân, rồi vội vã kéo Lang Hoa vào phòng.



Sắp hết năm rồi, từ trên xuống dưới Cố gia đều rất vui mừng, náo nhiệt.



Ánh mắt Lang Hoa càng trong trẻo hơn trước kia, mặc một bộ áo khoác lông cáo màu bạc bên ngoài nổi bật da thịt trắng như tuyết, xinh đẹp vô cùng.



Tề Ngọc Song cười nói: “Muội thật là có phúc, ta nghe nói Bùi gia đưa tới không ít sính lễ, ngay cả nhà tổ Bùi gia cũng muốn giao vào tay muội.”



Tin tức truyền rất nhanh, trong kinh rất nhiều người đều biết được, những thứ này nếu làm của hồi môn cho Lang Hoa, tương lai sẽ mặc cho Lang Hoa xử lý. Bùi gia dám nói ra, đại biểu cho việc bất kể xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối sẽ không nuốt lời.



Lang Hoa cũng cảm thấy Bùi gia cho quá nhiều thứ.



Tề Ngọc Song nói: “Có điều ta không ngờ còn có thể nhìn muội thành hôn, rồi mới lên đường đi Tây Hạ.”



Lang Hoa không khỏi ngượng ngùng cười một tiếng, ai có thể ngờ chứ, hôn sự của nàng định nhanh như vậy, ngày thành hôn lại gấp như vậy, trước cả Ngọc Song.



Tề Ngọc Song siết chặt ngón tay: “Có ma ma tới dạy muội lễ phép không?”



Lang Hoa gật gật đầu: “Có, Thái hậu nương nương mời ma ma ở Từ Ninh Cung qua đây.”



Tề Ngọc Song le le lưỡi, dáng vẻ người cùng cảnh ngộ: “Ma ma đó có nghiêm khắc không? Thường ngày có phải cũng đi đứng nằm ngồi cùng muội không, giống như là thêm một người trông giữ bên cạnh...”



Tề Ngọc Song nói xong dè dặt nhìn xung quanh: “Ma ma bây giờ ở đâu?”



Lang Hoa cười nói: “Ta không giống tỷ, tương lai tỷ phải làm Hoàng hậu, đương nhiên phải nghiêm khắc hơn, ta chỉ là đọc sách, đánh cờ...”



Ánh mắt Tề Ngọc Song liền rơi vào một bàn cờ đang đánh dở trong phòng, trên bàn thấp cũng bày mấy cuốn sách, phía trên cùng là một cuốn “Thái bình ngự lãm”.



“Đây là Thái hậu nương nương đưa cho muội đọc sao?” Tề Ngọc Song không khỏi hỏi, tại sao lại là một cuốn sách như vậy? Mà không tặng Nữ tứ thư cho nàng.