Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 610 : Chuẩn bị xuất giá

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


Lang Hoa đưa sách cho Tề Ngọc Song: “Là sách thời Thái tông bắt đầu biên soạn, muội cũng chỉ tuỳ tiện xem qua, rất nhiều chỗ không thể hiểu được.”



Tề Ngọc Song mở sách ra, chữ chi chít bên trong lập tức đập vào mắt: “Sách này cho dù là sĩ phu nhìn cũng nhức đầu, may mà muội có thể đọc tiếp.”



Lang Hoa cười không nói.



Đây chính là lợi ích kiếp trước mang lại cho nàng, một người có thể hàng năm sống ở trong bóng tối, đương nhiên càng có kiên nhẫn làm bất cứ chuyện gì. Lúc Thái hậu nương nương đưa sách này cho nàng, nàng cũng rất kinh ngạc, phải biết sách này bao gồm vạn vật cổ kim, viện dẫn từ hơn ngàn loại sách cổ. Quan trọng nhất chính là những sách cổ dùng đến này, rất nhiều đã thất truyền rồi. Cho nên đây là tài liệu thâu tóm tất cả tiền triều của Đại Tề, là thư tịch trọn vẹn nhất. Thái hậu nương nương cho nàng cuốn sách như vậy là muốn để cho nàng mở mang tầm mắt phải không!



Ban thưởng như vậy quý trọng hơn bất cứ thứ gì khác.



Tề Ngọc Song ngồi xuống nói: “Ta từng nghe phụ thân nói, Thái tổ rất thích đọc sách sử, khuyên bảo tất cả Hoàng tử đều phải nghiêm túc đọc sử. Thái tông đọc sách từ nhỏ, có hứng thú đối với những thứ sách sử này, cho nên mới hao tổn quốc lực và nhân lực để biên sách. Sách như vậy ta chỉ từng nghe nói, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy.”



Nói tới chỗ này, ánh mắt Tề Ngọc Song tỏa sáng lấp lánh nhìn Lang Hoa: “Cho nên trong lòng Thái hậu nương nương là rõ ràng nhất, người đem sách này cho muội, chính là tin tưởng muội có thể đọc hiểu, những người khác lại không có bản lĩnh như vậy.”



Người thế nào thì nên làm chuyện thế ấy, có điều Thái hậu coi trọng Lang Hoa như vậy là vì sao?



Trong lòng Tề Ngọc Song khẽ suy nghĩ, không khỏi lo lắng: “Thái hậu tán thành hôn sự của muội sao?”



Lang Hoa gật gật đầu: “Thái hậu còn sai người đưa ngọc như ý tới.”



Vậy thì thật kỳ lạ, Tề Ngọc Song mím mím môi, Lang Hoa cũng không phải là nội mệnh phụ, Thái hậu nương nương tại sao phải như vậy... lẽ nào thật sự bởi vì thích Lang Hoa sao?



Tề Ngọc Song nhìn Lang Hoa đang sai nha hoàn đi lấy trái cây, nhớ tới lời đồn đại mấy ngày nay.



Ninh Vương sai người vu cáo Bùi Khởi Đường là con của Khánh Vương.
Đợi đến khi ma ma trong cung đi ra ngoài, Tề Ngọc Song thấp giọng nói: “Sắp phải gả cho người ta rồi, muội có căng thẳng không?”



Lang Hoa mím môi, không khỏi đỏ mặt: “Muội cũng không biết, có điều tim đập hơi nhanh.” Kiếp trước là thấp thỏm bất an, kiếp này là thẹn thùng và lúng túng.



Đều là thành thân, lại hết sức khác nhau.



“Ta cũng thế,” Tề Ngọc Song nói tiếp, “Có điều muội còn tốt, muội luôn gặp mặt Bùi Khởi Đường, ta ngay cả Lý Mặc kia tròn hay méo cũng không biết.”



Lang Hoa không khỏi cười hì hì: “Muội nói cho tỷ biết, không phải tròn cũng không phải méo.”



Lần này đổi thành Tề Ngọc Song đỏ mặt.



Hai người nói chuyện một lúc, Tề Ngọc Song nói: “Muội có biết chuyện của Mẫn Giang Thần không?”



Tề Ngọc Song nói là Mẫn Giang Thần và Lục Anh.



Lang Hoa thở dài: “Muội biết.”



“Nàng ta sao lại hồ đồ như vậy,” Tề Ngọc Song nhíu mày, “Mấy ngày trước ta đến Mẫn gia thăm nàng ta, nàng ta tiều tụy hơn trước đây không ít, tự mình giam mình lại. Chuyện như vậy chúng ta cũng chỉ có thể ở bên cạnh khuyên, không làm được gì khác cả. Mẫn gia vốn muốn đưa nàng ta ra khỏi kinh thành, không ngờ ca ca kia của nàng ta lại xảy ra chuyện, mới được thả từ trong đại lao ra.”



Mẫn Tử Thần và Lục Anh ở trong đại lao cũng coi là đồng cam cộng khổ, từ nay về sau chỉ sợ sẽ càng quyết một lòng tin tưởng Lục Anh.



Lang Hoa nói: “Chỉ hy vọng Mẫn đại nhân có thể trấn tĩnh lòng mình, còn về A Thần... hy vọng sau này tỷ ấy sẽ sống thoải mái.” Lựa chọn của mỗi người đều không giống nhau, kết quả cuối cùng đương nhiên cũng không giống nhau. Lâu như vậy A Thần vẫn chưa buông xuống được, hẳn đã nghĩ xong phải ứng đối như thế nào.