Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 613 : Kết cục của bà ta

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


Hứa thị oán hận nhìn sang phía Từ Sĩ Nguyên.



Từ Sĩ Nguyên cười lạnh một tiếng: “Có lẽ ngươi cảm thấy ta nói rất tàn nhẫn, nhưng ta nói cho ngươi biết, đó đã là tốt lắm rồi. Có lẽ ngươi sẽ bị những tên khám nghiệm tử thi kia mang đi, dạy những tên mới vào nghề kiểm tra thi thể như thế nào, ngươi sẽ bị bọn chúng mổ bụng, tất cả mọi thứ trong cơ thể ngươi sẽ bị moi ra...”



Từ Sĩ Nguyên nói tới chỗ này, Hứa thị liền cảm giác trên người vô cùng đau đớn, tựa như cả trái tim sắp bị người ta lôi ra khỏi cổ họng vậy.



Bà ta đã sắp chết rồi.



Từ Sĩ Nguyên vẫn còn nói như thế.



Bà ta đúng là bị mù, năm đó mới nhìn trúng hắn.



Hứa thị nghiến răng nghiến lợi: “Ta chết thì đã sao, ngươi cũng không sống lâu được, bọn chúng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”



Từ Sĩ Nguyên hồi lâu mới nói: “Vậy thì đã sao? Ít nhất dưới cửu tuyền còn có A Tịnh đang chờ ta, chuyện ta phải làm mặc dù vẫn chưa làm xong, nhưng ta đã dốc hết toàn lực. Không giống ngươi, chẳng qua chỉ là một con quạ đen, căn bản không biết mình đang làm gì, vì sao mà sống.”



Ngục tốt hiển nhiên không kiên nhẫn nghe Hứa thị và Từ Sĩ Nguyên nói chuyện, xoay người đi ra khỏi đại lao. Hứa thị đã không quan tâm cầu khẩn ngục tốt nữa, chỉ là hung ác nói: “Điều ta không nên làm nhất là giúp ngươi vào quan trường.”



“Ngươi cho là không có ngươi, ta không thể vào quan trường sao?” Từ Sĩ Nguyên nói, “Chẳng qua là lúc đó ta tự sa ngã mới gặp phải ngươi, cũng là sai lầm đời này ta không nên phạm phải nhất.”



Lời này giống như một lưỡi đao đâm thẳng vào trái tim Hứa thị.



Từ Sĩ Nguyên lại nói như vậy, Hứa thị nói: “Rốt cuộc ta đắc tội ngươi chỗ nào, ta sinh con vì ngươi, phản bội nhà chồng vì ngươi, bày mưu tính kế vì ngươi.”



Những thứ tình cảm dịu dàng Từ Sĩ Nguyên dành cho bà ta kia lẽ nào đều là giả? Bà ta không tin, bà ta không thể tin: “Ngươi từng nói muốn lấy ta, muốn nhận Cẩn Du, những thứ này đều là giả?”



“Tại sao ta phải nhận nó?” Giọng Từ Sĩ Nguyên mang theo mấy phần mỉa mai, “Chỉ vì nó ngu xuẩn y như ngươi? Rõ ràng là Từ Đại tiểu thư lại cắm đầu đến Cố gia tự tìm đường chết, thừa nhận mình là một đứa con riêng... Nó có chỗ nào giống ta? Làm sao ta biết nó là con gái của ta?”



“Nếu như ngươi có thể lừa gạt Cố gia, đương nhiên cũng có thể lừa gạt ta.”
“Không phải,” Từ Cẩn Du lớn tiếng phản bác, “Ta không quen bà ta, mẫu thân của ta là Từ Đại thái thái, không phải bà ta, thật sự không phải bà ta... Ta mới gặp bà ta có mấy lần... dựa vào cái gì... dựa vào cái gì nói ta là con gái của bà ta.”



Bà tử nghe lời này bỗng nhiên cười một tiếng: “Hoá ra ngươi cũng biết những thứ này... đáng tiếc đã muộn rồi. Đại lão gia và Đại thái thái đã hoàn toàn thất vọng đối với ngươi, muốn đuổi ngươi ra khỏi Từ gia, may mà lão phu nhân cầu xin thương tình, nên mới đồng ý đưa ngươi đến trong am, ngươi có muốn đi không?”



Đến am.



Cuối cùng nàng ta vẫn phải đến nơi đó.



“Ta muốn gặp tổ mẫu,” Từ Cẩn Du cầu khẩn nhìn về phía bà tử, “Để cho ta gặp tổ mẫu một chút, chỉ cần có thể để cho ta ở lại Từ gia, tổ mẫu nói gì ta cũng sẽ nghe theo.”



Bà tử kia không động đậy: “Lão phu nhân bây giờ kêu ngươi đến trong am.”



Nghe ra đã không còn con đường để vãn hồi nữa rồi.



Bà tử nói tiếp: “Đây là lần cuối cùng lão phu nhân giúp ngươi rồi, rốt cuộc ngươi có muốn nghe không?”



Từ Cẩn Du sững sờ hồi lâu, rốt cuộc nắm chặt tay: “Ta nghe... chỉ cần là tổ mẫu phân phó... sau này ta đều nghe.”



“Vậy thì tốt,” Bà tử nói, “Ngươi dọn dẹp đi, ngày mai đi theo trưởng bối trong tộc, đợi lão gia và thái thái tới hỏi ngươi, ngươi hãy nói muốn đến am chuộc tội, như vậy lão gia và thái thái thấy ngươi có ý hối hận, cũng sẽ không đuổi ngươi ra khỏi Từ gia.”



Lòng Từ Cẩn Du loạn như tơ vò, từ sau khi trở lại Từ gia, bất luận là Từ Tùng Nguyên hay là Hàng thị đều chưa từng tới thăm nàng ta. Nàng ta muốn cầu bọn họ tha thứ nhưng vẫn không có cơ hội.



Nàng ta đã nghĩ tới rất nhiều loại kết quả, nhưng trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng đối với Từ Tùng Nguyên và Hàng thị, hy vọng bọn họ nể tình những năm sống chung này mà đưa tay ra giúp đỡ nàng ta.



Nhưng mà, bây giờ hy vọng đã rơi vào khoảng không rồi.



“Ngươi còn trông đợi gì nữa?” Bà tử nói, “Đều là ngươi làm hại bọn họ cốt nhục chia lìa, Cố Lang Hoa không chịu trở lại Từ gia, trong lòng Đại thái thái vô cùng khổ sở, món nợ này đều tính hết lên người ngươi, rốt cuộc ngươi có hiểu không?”