Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 614 : Kết thúc

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


Từ Cẩn Du mờ mịt gật đầu: “Ta hiểu rồi, ta đều hiểu, nhưng... mẫu thân nói, chỉ cần ta kiểm điểm nghiêm khắc, sẽ... sẽ...”



Bà tử nói: “Sẽ đối đãi với ngươi như nữ nhi ruột sao?”



Cổ họng Từ Cẩn Du đau rát, Hàng thị thường ngày đối với nàng ta không tốt, bây giờ biết thân thế của nàng ta đương nhiên càng không nghĩ cho nàng ta, nói không chừng sẽ thay đổi cách trừng trị nàng ta.



Thấy Từ Cẩn Du sa sút, bà tử nói tiếp: “Cơ hội chỉ có một lần, phải xem ngươi làm thế nào rồi, lát nữa người trong tộc sẽ tới, nếu như ngươi muốn đến am ni cô thì còn có thể ở lại kinh thành, trở về Hàng Châu... lão phu nhân cũng sẽ không giơ tay ra nữa.”



Bà tử nói xong ném ra một cây kéo: “Lão phu nhân bởi vì ngươi, bây giờ ở trong nhà đã không bằng trước đây, chỉ có thể làm những thứ này. Ngươi nghĩ xem, nếu như Đại thái thái có thể nương tay cho, ngươi cũng không đến nỗi rơi vào cảnh ngày hôm nay.”



Nước mắt Từ Cẩn Du chảy ra, bà tử này nhất định là tổ mẫu dẫn về từ nhà cũ, nếu không sẽ không gọi Hàng thị là Đại thái thái, trong lòng những lão nhân gia này chỉ có tổ mẫu, nhận định phu nhân của Từ gia chỉ có một mình tổ mẫu... Bây giờ tổ mẫu lưu lạc tới mức chỉ có thể dùng người của nơi ở cũ để làm việc, cũng nói rõ trong nhà hiện giờ đều do Hàng thị nắm giữ.



Từ Cẩn Du nắm chặt ngón tay, cho nên lời của bà tử này hết sức đáng tin.



Tổ mẫu thường ngày đối xử với nàng ta tốt như vậy, cho nên không nỡ để Hàng thị hành hạ nàng ta như thế.



Từ Cẩn Du nói: “Ta bây giờ làm như thế, sau này... phải làm thế nào? Thật sự phải hầu hạ Phật tổ cả đời sao.”



Nét mặt bà tử cứng rắn: “Ngươi còn muốn thế nào? Thái hậu nương nương sớm đã vứt bỏ ngươi rồi. Bùi Khởi Đường ngươi thích cũng sắp thành thân với Cố Lang Hoa. Bùi gia lấy ra một nửa gia tài làm sính lễ, Thái hậu nương nương cũng mở kho riêng thêm sính lễ cho Cố Lang Hoa. Hôn sự này không hề kém công chúa Phúc An chút nào, ngươi còn muốn tranh với Cố Lang Hoa? Chỉ sợ cũng chỉ có thể trong suy nghĩ mà thôi.”



Bà tử nói đến phía sau đã là vẻ mặt không kiên nhẫn được nữa.



Trong lòng Từ Cẩn Du lạnh như băng, đúng vậy, nàng ta rơi vào tình cảnh này, ngay cả quyền lợi tranh giành với Cố Lang Hoa cũng không còn nữa.



Bà tử nói tiếp: “Cố Lang Hoa không làm nhục ngươi như Hứa thị, là căn bản không coi ngươi ra gì, có điều... có mẫu thân như Hứa thị, danh tiếng của ngươi cũng coi như xong rồi, trừ phi làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, nếu không ai sẽ cưới ngươi vào cửa?”



Từ Cẩn Du rất sợ bà tử cũng sẽ chán ghét nàng ta, lập tức nói: “Ta... ta làm theo lời người nói là được...” Nói đến phần sau, răng lại run rẩy, đã không phát ra tiếng nào nữa.



Bà tử không nói gì thêm mà chỉ ném lại một cái khăn tay, xoay người đi ra ngoài.



Cho dù có bi thương đi nữa, nước mắt cũng sẽ có lúc khóc hết, Từ Cẩn Du từ thống khổ biến thành căm hận. Nếu như không phải là Cố Lang Hoa, không phải Hàng thị và Từ Tùng Nguyên, nàng ta làm sao có thể luân lạc đến thế này?



Nàng ta lớn như vậy đã có được những gì?



Hàng thị đối xử với nàng ta thế nào? Từ gia lại đối xử với nàng ta thế nào? Nàng ta lại có phụ mẫu thân sinh như thế, khó trách cho dù nàng ta ở bên cạnh Thái hậu nương nương, cuối cùng cũng vẫn hai bàn tay trắng, bởi vì không có ai lo liệu cho nàng ta, không có ai thật lòng thật dạ đối xử với nàng ta.



Nàng ta bây giờ chỉ có sống tiếp.



Quên đi nàng ta từng là Từ Đại tiểu thư, quên đi nàng ta từng ở bên cạnh hầu hạ Thái hậu nương nương, quên đi nàng ta mới chỉ có mười mấy tuổi.



Cái gì cũng đều quên hết, mới có thể sống tiếp.



Từ Cẩn Du run tay cầm lấy cây kéo.



...



Từ gia.




Cảnh tượng tới đây lập tức biến mất không còn nữa.



Hứa thị trợn tròn mắt.



Bà ta nhìn thấy là cái gì?



Cố Lang Hoa bị người ta đè ra siết cổ như vậy bao giờ, đây là chuyện khi nào? Tại sao không có trong trí nhớ của bà ta.



Tại sao trước khi chết bà ta lại thấy những thứ này, Hứa thị cảm thấy trái tim trong lồng ngực không ngừng nhảy loạn.



Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp.



Trước mắt bà ta cuối cùng mơ hồ, những cảnh tượng kia biến mất gần hết, để lại cho bà ta chỉ là một pháp trường âm u.



Cuối cùng sau một trận đau nhức, trên đầu bà ta nhẹ đi, nhìn thấy thân thể mình ngã thẳng xuống, máu tươi theo cổ bắn tung toé ra.



Rơi vào trên mặt bà ta.



Sau khi đau đớn biến mất là một mảnh hư vô sợ hãi.



Hứa thị há miệng, phun ra một hơi thở cuối cùng.



...



Lang Hoa nhìn Bùi Khởi Đường đối diện.



Đây đã là lần thứ ba Bùi Khởi Đường nhìn đồng hồ cát bên cạnh.



Lúc này Hứa thị hẳn đã bị giết rồi.



Lang Hoa đặt con cờ trong tay lên bàn cờ: “Không sao rồi.”



Nam nhân này lại cũng có lúc suy tính thiệt hơn, sợ tất cả lại tới một lần nữa.



Lang Hoa vừa dứt lời, Ngô Đồng đi vào nói: “Pháp trường bên kia đã kết thúc rồi.”



Hứa thị cuối cùng đã chết rồi.



Trên mặt Bùi Khởi Đường lần nữa nở nụ cười: “Lang Hoa, lần này sẽ không có ai tới ngăn cản ta cưới nàng nữa rồi.”



Hoá ra hắn lo lắng là lỡ Hứa thị trùng sinh, lại làm loạn tất cả lần nữa, nàng lại không thể gả cho hắn.



“Sẽ không đâu,” Lang Hoa cụp mắt, mỗi lần thấy ánh mắt hắn lóe sáng, nàng đều không tránh được mà đỏ mặt, “Huynh chỉ cần chuẩn bị cho tốt, đợi giờ lành...”



Trải qua kiếp trước kiếp này, nàng một lần nữa gả cho người ta, Bùi Khởi Đường rốt cuộc cũng thành thân rồi.