Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 629 : Vui vẻ hòa thuận

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


“Mau đứng lên đi,” Lang Hoa cười nói, “Khi còn bé ta còn khiến cho tổ mẫu giận đến xanh cả mặt, có một số việc chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi.”



Lời này chọc cho tất cả mọi người đều bật cười.



Bầu không khí trong phòng lại lần nữa trở nên thoải mái.



Chỉ có Bùi Đại nãi nãi trong lòng hỗn tạp, nàng ta là cháu dâu trưởng của phòng nhì, lại bị Cố thị ép tới không ngóc đầu lên được.



Trước đây Đại bá mẫu phòng nhì có chuyện gì đều sẽ hỏi nàng ta, bây giờ Cố thị nói vài ba lời đã lôi kéo phòng nhì qua. Cố thị là có chuẩn bị, nếu không nàng ta sẽ không tìm hiểu hết mọi chuyện trước khi gả vào Bùi gia.



“Được rồi,” Bùi thái phu nhân nói, “Thời gian không còn sớm nữa, cho dù có nhiều chuyện muốn nói hơn, cũng phải ăn cơm trước, các ngươi không đói bụng, lão thái bà ta thì không chịu nổi.”



Lang Hoa đỡ Bùi thái phu nhân, mọi người cười cười nói nói đi ra khỏi phòng.



Bùi phu nhân cố ý đi tới bên cạnh Bùi Đại thái thái, hai chị em dâu nhìn nhau cười một tiếng, mặt Bùi phu nhân vui cười, Bùi Đại thái thái thì có chút áy náy.



“Đệ muội,” Bùi Đại thái thái nói, “Chúng ta từ Phúc Kiến tới vốn là muốn giúp đỡ làm chút chuyện, không ngờ lại gây ra trò cười như vậy.”



Thật ra thì hai phòng của Bùi gia sớm đã tách ra từ thời Bùi lão thái gia. Còn qua lại thân thiết như vậy, bởi vì con nối dõi của phòng chính không tốt lắm, dưới gối Bùi thái phu nhân chỉ có một con trai độc nhất là Bùi Tư Thông, huynh đệ phòng chính không dựa vào được, trong tộc liền đề bạt người trong tộc ở phòng nhì tới giúp đỡ, nói cho cùng tộc Bùi thị vẫn là dựa vào phòng chính.



Bùi Đại thái thái nói: “Thật ra thì Như Cẩn không hiểu rõ, những năm này nếu không có mọi người phòng chính, chúng ta cũng sẽ không sống tốt như vậy… Ở nhà khác, chúng ta cùng lắm coi như là một người trong tộc, nào có thể được lên nắm quyền như vậy? Thái phu nhân đối với chúng ta giống như thân sinh vậy, mọi người cũng coi chúng ta như huynh trưởng….”



Lời Bùi Đại thái thái còn chưa dứt, Bùi phu nhân đã khoác lấy tay: “Tẩu tử, người cũng hồ đồ rồi sao? Vừa rồi lời của Lang Hoa tẩu không nghe thấy sao? Chúng ta chỉ là làm chuyện khác nhau, thiếu ai cũng sẽ không có Bùi gia ngày hôm nay.”



Vành mắt Bùi Đại thái thái đỏ lên.



Bùi phu nhân nói: “Hai ngày trước lão gia còn nói, Xương Ca học rất tốt, hẳn nên từ Phúc Kiến tới kinh thành rèn luyện, qua mấy năm nữa cũng dễ thi khoa cử, giành một phần tiền đồ.



Bùi Đại thái thái vội nói: “Xương Ca còn kém lắm, đọc nhiều sách vậy thôi, chứ suy nghĩ chưa được giỏi lắm.”



“Nào có ai nói con trai mình như vậy chứ,” Bùi phu nhân nói, “Muội thấy Xương Ca cũng rất tốt.”
Lang Hoa nhắm mắt lại, dần dần thích ứng với cường độ xoa bóp sống lưng của Bùi Khởi Đường, lại mơ màng buồn ngủ, nàng cảm thấy như vậy cũng rất tốt, hai người bọn họ cứ nhàn tản như vậy mà sống.



“Bùi Khởi Đường, mấy ngày nữa ta muốn đi Quảng Nam,” Lang Hoa lẩm bẩm, “Ta cũng đi xem tổ trạch xem.” Trước đây nàng cảm thấy chuyện của Quảng Nam có thể từ từ tính toán, bây giờ xem ra có người rất gấp.



Sợ rằng trong vòng mấy ngày sẽ có tin tức gì truyền đến kinh thành.



Tay Bùi Khởi Đường hơi dừng lại, sau đó nói: “Vậy ta đi cùng nàng.”



Lang Hoa kinh ngạc: “Chàng còn có công việc, làm sao có thể thoát thân…”



“Nàng có thể tìm được cớ,” Bùi Khởi Đường cười nói, “Ta cũng có thể nghĩ ra cách.”



Bùi Khởi Đường cũng không hỏi nàng định đi làm gì, ra tay từ nơi nào, đây là sự tín nhiệm hắn dành cho nàng.



Lang Hoa không biết Bùi Khởi Đường lại nói gì nữa, chỉ cảm thấy trên trán mềm mại giống như bị hôn một cái, nàng muốn mở mắt ra, chỉ nghe bên tai có người nói: “Ngủ đi, có chuyện gì ta sẽ gọi nàng.”



Nàng cứ thế ngủ thiếp đi.



Bùi Khởi Đường cúi người, đắp chăn cho Lang Hoa, vốn dĩ hắn nên đứng dậy đến thư phòng nói đôi câu với Bùi Tư Thông, nhưng bây giờ hắn không muốn đi, hắn chỉ muốn nằm ở bên cạnh Lang Hoa để trông nom nàng.



Bùi Khởi Đường gọi A Quỳnh vào: “Nói với lão gia một tiếng, ta có chút không thoải mái, muốn nằm một lúc.”



A Quỳnh há to miệng: “Người… nơi nào….” Ba chữ không thoải mái thiếu chút nữa bật lên.



Tứ gia nhìn sinh khí dồi dào, không có ai khoẻ mạnh bằng ngài ấy, đây không phải là kêu nàng trợn mắt nói dối sao? Chẳng lẽ sau khi đến Bùi gia, nàng sẽ phải thường xuyên nói dối.



“Tứ gia,” A Quỳnh rụt rè nói, “Nô tỳ mà nói dối thì sẽ đỏ mặt.”



“Vậy ngươi hãy luyện tập đi,” Bùi Khởi Đường không thèm để ý, “Sau này có việc gì thì nhân cơ hội rèn luyện.”