Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 65 : Động thủ

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Ánh mặt trời dần dần nâng lên, chiếu vào trong tửu lâu nho nhỏ, phủ lên tất cả một lớp màu vàng kim, Hà đại chưởng quỹ vuốt ve ly rượu.



Người thủ hạ thấp giọng nói: “Bằng không đi tìm tiên sinh?”



Lão gia không có ở Hàng Châu, tất cả đều là nghe theo tiên sinh.



Hà đại chưởng quỹ lắc lắc đầu, “Không được, lão gia đã dặn dò rồi, chỉ có thể để cho tiên sinh liên lạc với chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể chủ động đi tìm tiên sinh.”



Đây là điều hắn nhất định phải tuân thủ, nếu không thì sẽ chọc cho tiên sinh tức giận.



Nhiều năm như vậy, có tiên sinh ở bên phụ tá cho lão gia, như vậy mới khiến cho hết thảy đều thuận lợi, chỉ có bọn họ tính kế với người khác, tuyệt đối không có lúc nào tiên sinh thất thủ cả.



Hà đại chưởng quỹ cũng đã sớm biết nên làm tốt bổn phận của mình như thế nào, không nên hỏi thì không hỏi, những gì lão gia dặn dò xuống thì nhất định phải làm cho tốt.



Hà đại chưởng quỹ nói: “Có bao nhiêu cân lương thực, chuẩn bị bán bao nhiêu tiền, đều phải tính cho rõ ràng, những thứ lương thực kia chất lượng như thế nào cũng phải nắm rõ, chúng ta ở Giang Chiết bao nhiêu năm như vậy, không có ai hiểu rõ tình hình của Giang Chiết hơn chúng ta, bắt đầu từ đầu năm chúng ta đã thu gạo, tuyệt sẽ không có bao nhiêu lương thực xuất hiện đâu.”



Nói cách khác, mấy xe lương thực đó đối với bọn họ mà nói căn bản là việc không gấp rút quan trọng gì.



Có mua hay không, có muốn hay không đều không thể ảnh hưởng đến kết quả sau cùng.



Không tới lúc cần thiết, không cần phải tìm tiên sinh xin chủ ý.



Hà đại chưởng quỹ ngay lập tức lắc đầu, không thể nào, tiên sinh cho tới bây giờ đều là liệu sự như thần, tuyệt đối sẽ không có loại chuyện thế này phát sinh, tất cả cũng sẽ thuận buồm xuôi gió giống như trước đây.



Chờ đến khi lão gia có tiền vốn là có thể phát tài ở Hàng Châu, chức quan của lão gia càng ngày càng cao, làm ăn trong nhà cũng càng ngày càng hưng vượng.



Hà đại chưởng quỹ mới nghĩ đến chỗ này, thủ hạ đã luống ca luống cuống tiến vào cửa.



“Không xong rồi, không xong rồi.”




Phá hỏng tất cả mọi kế hoạch của hắn.



Lục Văn Hiển nghiến răng nghiến lợi, “Tiện nhân kia nhất định là muốn mưu lợi cho nhà mẹ đẻ mới bị Cố gia bắt được cái đuôi, cho nên mới đem tất cả sai lầm đẩy lên trên người một đứa bé, nàng ta cho rằng ta là kẻ ngu sao?” Không đúng a, trước khi đi rõ ràng là hắn đã tiết lộ cho Vương Kỳ Chấn phải làm như thế nào, Lục nhị thái thái cũng không biết những thứ này, Lục nhị thái thái ở bên trong lại làm ra chuyện xấu xa gì rồi?



Hoặc là cha con Vương gia là một đôi bất tài vô dụng không dựa vào được.



Ngay cả một chuyện nhỏ cũng làm không xong.



Bọn họ căn bản không biết Cố gia rốt cuộc có tác dụng lớn thế nào, nắm tất cả mọi người của Cố gia trong lòng bàn tay, tương lai sẽ dùng vào việc lớn.



Cũng may vẫn còn có tiên sinh cùng Hà đại chưởng quỹ ở lại Trấn Giang, Trấn Giang sẽ không đến nỗi loạn.



Lục Văn Hiển phân phó người làm, “Chi một vạn lượng bạc đem đi cho Lý Văn Mậu đại nhân, nói rõ tình hình nhà chúng ta với Lý đại nhân, mời ông ta ra mặt nghĩ cách để cho lão thái gia bình an đến Hàng Châu.”



Một vạn lượng bạc



Phúc Quý nghe xong toát hết mồ hôi.



Sau khi Nhị lão gia tới Hàng Châu sau liền tiêu tiền như nước, bây giờ đã nợ tiền trang ba vạn lượng bạc rồi, nói là đợi đến khi lão thái gia đến Hàng Châu liền đem tiền đi trả, thế nhưng... ngày tháng sau đó phải sống thế nào đây?



Phúc Quý không nhịn được nói: “Lão gia, tiền này có phải là quá nhiều rồi không?”



Lục Văn Hiển lạnh lùng nhìn Phúc Quý một cái, “Ngươi hiểu cái gì chứ?” Đợi đến khi Hà đại chưởng quỹ bán những thứ gạo kia đi rồi, tiền của hắn sẽ tới, đến lúc đó hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, rất nhanh là có thể hô phong hoán vũ ở Hàng Châu.



Lý Văn Mậu nếu như lập được đại công, tương lai sẽ đi đến kinh thành, lôi kéo được Lý Văn Mậu, hắn chẳng khác nào bước được một chân vào phủ Thái tử, người khác chẳng qua chỉ là nhìn một bước, hắn là một cái nhìn có thể nhìn mười bước.



Mười bước này đều đi tốt rồi, bảo đảm hắn có thể lên như gió lốc.