Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 651 : Xảy ra chuyện

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


Trên đời này không có bí mật nào là vĩnh viễn cả.



Lời sứ thần Kim quốc nói với Bùi Tư Thông rất nhanh truyền tới Điện Cần Chính.



Trên trán Hoàng đế nổi đầy gân xanh: “Đây là thật sao?”



“Hẳn là không sai,” Lưu Cảnh Thần thấp giọng nói, “Nếu không sứ thần Kim quốc tại sao lại nghĩ đủ cách lấy lòng Bùi gia, Kim quốc là thấy rõ lợi ích Tây Hạ và Đại Tề kết giao. Sau khi đại chiến Thái Nguyên qua đi, trong Kim quốc nổi lên dịch chứng, chết không ít người. Lúc Thái Nguyên chúng ta đặt nồi nấu thuốc ở cổng thành, đã có người Kim lén chạy ra ngoài xin thuốc. Lần này sứ thần Kim quốc tới Đại Tề liền muốn cầu ban thưởng sách thuốc, còn hy vọng chúng ta phái y quan đến truyền bá y thuật giống như đối với Tây Hạ vậy.”



“Tây Hạ là có Đông Bình ở đó,” Hoàng đế nói, “Kim quốc vọng tưởng... lúc bọn chúng bắt Thái tử có nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không.”



Lưu Cảnh Thần cúi đầu nói: “Người Kim biết chắc chắn Hoàng thượng sẽ không đồng ý, cho nên mới dùng tình báo của Giao Ly để trao đổi.”



Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: “Tính toán của bọn chúng ngược lại rất tinh vi.”



Nếu quả thật là như vậy, bây giờ càng khiến cho hắn tức giận là Chu gia và Giao Ly. Tướng quân phòng thủ biên cương mà ông ta phó thác trọng trách, lại phản bội ông ta đi làm Hình Quốc Công của Giao Ly.



Vô cùng nhục nhã.



Đại Tề từ khi lập nước tới nay chưa từng xảy ra loại chuyện này.



Hoàng đế giận đến xanh mặt: “Trẫm phải tru di cửu tộc hắn.”



Lưu Cảnh Thần cũng không ngờ Chu Diễm sẽ làm như vậy: “Chu gia vốn là công thần mấy triều, triều đình luôn không bạc đãi ông ta, làm sao có thể... đúng là phụ lại hoàng ân.”



Hoàng đế lạnh lùng nói: “Lập tức sai người đi điều tra.”



Lưu Cảnh Thần đáp một tiếng: “Chu gia dù sao cũng quản lý tây lộ Quảng Nam nhiều năm như vậy, thần sợ rằng sẽ xuất hiện chuyện như lúc người mới đăng cơ.”



Lần đó thuỷ quân Phúc Kiến thảm bại mà về, khiến cho Hoàng đế đến bây giờ còn nhớ như in, mấy vạn thuỷ quân thua trong tay mấy chục nghìn người Giao Ly.




Bùi Đại nãi nãi vật lộn muốn cầu khẩn Bùi Tư Thông.



“Đủ rồi,” Bùi Tư Thông nghiêm mắt nhìn qua, “Ta thà người Bùi gia chết sạch, cũng không cần Chu gia tới cứu nữa. Bùi gia nợ Chu gia mạng người nhưng không thể đi theo Chu gia bán nước cầu vinh.”



“Nếu như con là con dâu của Bùi gia chúng ta, thì hãy một lòng hướng về Bùi gia, từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ với Chu gia, nếu không... đừng tưởng rằng ta không thể để trưởng bối trong tộc ra mặt hạ hưu thư.”



Hưu thư.



Thật sự mà bị hạ hưu thư rồi, nàng ta sẽ không phải là người Bùi gia nữa.



“Con nghĩ kỹ đi, đến lúc đó Bùi gia không thể che chở cho con nữa, con sẽ phải theo Chu gia cùng tiến cùng lui.”



“Không...” Bùi Đại nãi nãi mấp máy môi nhưng lại không nói ra lời, “Nhất định không phải như vậy...” Nàng ta không muốn như vậy.



Nàng ta muốn mọi thứ tốt đẹp, tất cả đều giống như trước đây.



Bùi gia còn phải niệm tình xưa của Chu gia, khắp nơi chiếu cố nàng ta, mà bây giờ trong nháy mắt tin dữ truyền tới, tất cả đều thay đổi.



“Lui xuống đi!” Bùi Tư Thông phân phó một tiếng, hạ nhân lập tức đỡ Bùi Đại nãi nãi lên.



Bùi Đại nãi nãi nhìn một cái, chỉ thấy Cố thị ngồi ở trên ghế.



Đó vốn là vị trí của nàng ta.



“Lão gia, phu nhân,” Quản sự cầm thiệp vào phòng, “Vinh Quốc Công đến rồi.”



Lang Hoa ngước mắt lên, huynh trưởng nhất định là tới vì Chu gia.