Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 653 : Vương gia vô dụng

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


“Vương gia, Vương phi, Bùi Tứ nãi nãi đưa thiệp tới.”



Thư Vương phi nghe thấy trên mặt liền vui mừng, nhìn Thư Vương: “Không nói với ông nữa, thiếp phải đi nói chuyện với Bùi Tứ nãi nãi đây, tránh phải nghe ông nói những lời mơ mơ hồ hồ này.”



Thư Vương cười ha ha một tiếng, nhìn bóng lưng lão thê không khỏi lắc đầu, lời Bùi Tứ nãi nãi nói bà ấy có thể nghe hiểu sao?



Lang Hoa và Thư Vương phi ngồi một lúc.



Lang Hoa cười nói: “Thật ra thì lần này ta tới là muốn bái kiến Vương gia.”



Thư Vương phi lập tức cảnh giác, có phải Vương gia lại gây ra hoạ gì rồi không, sau đó truyền tới tai Bùi Tứ nãi nãi.



Thư Vương phi còn chưa nghĩ ra kết quả, Lang Hoa nói tiếp: “Ta là tới xin Thư Vương gia giúp đỡ.”



Thư Vương phi có chút kinh ngạc, một Vương gia vô công rồi nghề lại vẫn có thể giúp đỡ?



Thư Vương vào nhà, Lang Hoa đứng dậy hành lễ.



Thư Vương phân phó Thư Vương phi: “Chuẩn bị triều phục cho Bổn vương, Bổn vương muốn vào cung.”



Có mấy lời không nhất định thì phải nói rõ, Lang Hoa nhìn Thư Vương: “Chuyện Thái tử kính nhờ Vương gia.”



“Bùi Tứ nãi nãi yên tâm,” Ánh mắt Thư Vương lóe sáng, “Bổn vương cầm bổng lộc nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng có chuyện có thể làm rồi.”



Hoàng thất ra mặt hỏi thăm chuyện thái tử là thích hợp nhất, bất kể là ai chỉ cần nắm được Thái tử là có thể khuấy lên một cơn phong ba, bọn họ nhất định phải có đề phòng.



...



“Hoàng thượng,” Thường An Khang tiến lên phía trước nói, “Thư Vương gia tới.”




Thư Vương ra mặt đại diện cho hoàng thất, nếu như có người dị nghị, chỉ cần đẩy Thư Vương ra ngoài. Thái tử cho dù bị phế vẫn là hoàng thất, một điểm này không ai thay đổi được.



Hoàng đế cố ý nhíu mày: “Nhưng đây là chuyện cực khổ, khó tránh khỏi ngựa xe vất vả.”



“Thần không sợ vất vả,” Thư Vương ngẩng mặt lên, ánh mặt trời chiếu rọi khiến ánh mắt ông ta như phát sáng, “Thần chỉ muốn làm chút chuyện cho Đại Tề, mới có thể không phụ lòng tổ tông, không phụ lòng Tiên hoàng.”



“Cũng không uổng công thần sinh ra ở hoàng gia, thần thường nghĩ, phải làm một chuyện xứng với thân phận của mình, không ngờ chẳng mấy chốc thần đã già, cảm kích trời xanh cho thần một cơ hội vào lúc này, để cho thần được toại nguyện mong muốn.”



Nếu như chỉ nhìn thấy tình cảnh như vậy, Hoàng đế suýt nữa sẽ tin tưởng Thư Vương thật sự có lòng đền nợ nước, hắn hình như cảm thấy mình luôn nhìn lầm Thư Vương, Thư Vương thật ra không phải cái gì cũng sai.



“Hoàng thượng,” Thư Vương nhìn hai bên nói tiếp, “Nghe nói Kim quốc lần này đưa tới không ít quà mừng, những thứ này đều là cho Công chúa Phúc An.”



Hoàng đế suýt nữa thì bật cười, ý nghĩ trước đó lập tức mất hết.



Thư Vương là vì những thứ quà mừng này mới xung phong đi đón Thái tử, chỉ cần chuyện này thành rồi, quà mừng của Kim quốc đương nhiên phải giữ lại.



Thư Vương nói: “Công chúa Phúc An đã lên đường, những thứ này không bằng chuyển giao cho thần đi...”



Hoàng đế nhìn Lưu Cảnh Thần: “Lưu tướng sai Lễ bộ đưa danh mục quà tặng đến Phủ Thư Vương, những chuyện này đều giao cho Thư Vương xử lý đi!”



Không đợi Lưu Cảnh Thần nói gì, Thư Vương đã bái lạy: “Thần tạ ân điển của Hoàng thượng, ngày mai thần lập tức lên đường đi đón Thái tử.”



Hoàng đế phất phất tay: “Đi đi!”



Thư Vương vui vẻ lui ra ngoài.



Thư Vương đi đến cửa cung, phân phó quản sự bên cạnh: “Lập tức đến điền trang chọn người, ta muốn một đội hộ vệ, một đội hộ vệ có thể giết người.”