Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 666 : Sức mạnh của phụ thân

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


“Đừng gấp,” Cố lão thái thái nói, “Có chiến sự rồi có người muốn trốn là rất bình thường, chúng ta lại không phải là chưa từng trải qua chuyện như vậy.”



Quản sự đáp một tiếng: “Vâng.”



Cố lão thái thái nhìn Từ Tùng Nguyên: “Nếu như thật sự có người tiến vào, các con đi trước, bọn chúng cũng chẳng thể làm gì một bà già như ta.”



Nhưng Từ Tùng Nguyên lại lắc đầu: “Lão thái thái nghe con đi, những chuyện này cứ giao cho con,” Nói rồi nhìn Hàng thị, “Bà dìu lão thái thái đến hậu viện tìm một chỗ nấp, nhân thủ của chúng ta đủ nhiều, bình thường sẽ không để cho người vào nhà, nếu như thật sự không phòng giữ được, ta sẽ cho hạ nhân bảo vệ mọi người chạy trốn. Để đề phòng, mọi người hãy thay y phục trên người đi, chắc hẳn những kẻ đó cũng không biết diện mạo của mọi người, đến lúc đó mọi người trà trộn với bách tính trong thành, bọn chúng cũng không làm được gì cả.”



Hàng thị gật đầu, lập tức tiến lên đỡ Cố lão thái thái: “Lão thái thái, nơi này cứ giao cho lão gia đi, chúng ta là nữ quyến không thể làm được những chuyện này.”



Cố lão thái thái thấy vẻ mặt kiên định của Từ Tùng Nguyên, cũng không phản bác nữa, nhìn ma ma quản sự bên cạnh: “Cầm cho chúng ta hai bộ y phục đến đây.”



Cố lão thái thái và Hàng thị thay y phục xong để người bảo vệ đi về phía sau viện, tới cửa nguyệt lượng, Hàng thị không kiềm nổi kéo lấy Từ Tùng Nguyên: “Lão gia, người phải cẩn thận nhé.”



Từ Tùng Nguyên nắm chặt ngón tay Hàng thị: “Nhớ lấy, bất kể xảy ra chuyện gì, lúc kêu mọi người chạy, mọi người không được do dự lập tức ra khỏi cửa, phải đi về phía đông thành, Bùi gia ở bên đó, nói không chừng nửa đường sẽ gặp người Bùi gia. Đến khi nguy hiểm qua đi rồi, chúng ta sẽ tụ tập lại.”



Mũi Hàng thị cay cay, thấy Từ Tùng Nguyên dẫn người đi về trước viện, trái tim bà co chặt lại, nhưng trước mắt không phải là lúc để yếu đuối, bà lại đỡ Cố lão thái thái lên: “Lão thái thái, trong nhà còn mấy cái cửa, người nói cho con nghe xem.”



Từ Tùng Nguyên dẫn người đứng ở trong viện, nghe bên ngoài truyền tới tiếng kêu gào, mặc dù sắc mặt ông trầm ổn, nhưng trái tim vẫn đang co chặt lại.



Ông vừa rồi đến nha môn hỏi thăm tin tức, đã biết ngọn nguồn.



Ninh Vương chưa chết, hắn nói dối Bùi Khởi Đường tạo phản, tập kết nhân mã vào kinh “bình phản”, thật ra thì muốn hành thích vua, leo lên Hoàng vị.



Cũng may Hoàng thượng chưa bị Vương Đàn bắt, nếu không bây giờ kinh thành đã thành thiên hạ của Ninh Vương rồi, bọn họ sẽ không có nửa phần thắng. Nhưng cho dù như vậy, Ninh Vương cũng sẽ nghĩ đủ cách để tranh giành.



Trừ đối phó với Hoàng đế ra, Bùi gia, Cố gia đều là cái gai trong mắt Ninh Vương, Ninh Vương nhất định sẽ phái người đối phó với Bùi gia và Cố gia. Nếu như bắt được “bè cánh phản bội” là Ninh Vương có thể tấu lên, lợi dụng chuyện này đầu độc lòng người, chuyện này sẽ bất lợi lớn với Bùi Khởi Đường và Lang Hoa.




Cố gia là ân nhân của Từ gia, nếu như không có Cố gia dạy dỗ Lang Hoa, còn không biết hôm nay là cái cục diện gì. Cho nên, dù ông chết ở chỗ này, cũng có thể nhắm mắt rồi, bởi vì ít nhất ông đã làm chuyện đáng giá.



“Từ lão gia,” Vân Thường nói, “Ngài cũng đi vào trong nội viện đi! Nơi này có ta rồi, mọi người mau rời đi đi.”



“Không cần nói thêm nữa,” Từ Tùng Nguyên nói, “Việc ta có thể làm mặc dù không nhiều, nhưng cũng có thể thêm một đôi tay.”



Vân Thường rất khâm phục Từ Tùng Nguyên, ở trong lòng hắn những quan lại này nhìn thấy đổ máu sẽ bị doạ sợ run lẩy bẩy, Từ Tùng Nguyên lại có thể đứng ở đây, thật là không dễ.



Vân Thường nói: “Bọn chúng không có ý rút lui.”



Từ Tùng Nguyên cười một tiếng: “Bọn chúng muốn bắt lão thái thái để đối phó với Lang Hoa, đây là chuyện tốt.”



Vân Thường không khỏi ngẩn người, Từ đại nhân có phải là ngốc rồi không: “Sao lại là chuyện tốt chứ?”



Từ Tùng Nguyên nói: “Điều này chứng minh Lang Hoa vẫn bình yên vô sự, nếu không bọn chúng cần gì phải khổ tâm như vậy.” Chỉ cần bọn họ đều bình an, đối với ông mà nói đã không có gì đáng sợ nữa rồi.



Từ Tùng Nguyên xé trường bào ra, quấn chặt tay với chuôi kiếm, cũng tránh cho gan bàn tay bị chảy máu, ánh mắt ông phát sáng trong bóng tối, nhìn người áo đen nhào tới, giơ tay đâm lưỡi đao qua.



Nhưng mà, càng ngày càng nhiều người áo đen, vẫn là ép mọi người Cố gia lui đến trước cửa nguyệt lượng của nội viện.



Từ Tùng Nguyên cảm thấy sức lực từng chút từng chút rút ra khỏi cơ thể, ông yếu ớt thở gấp, có lẽ rất nhanh ông sẽ chết ở dưới đao của những kẻ phản tặc đó.



Mắt thấy người áo đen xông đến.



Cách đó không xa bỗng nhiên truyền tới tiếng huyên náo: “Đang ở bên trong... Mau... Tất cả đi vào...”